Page 155 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 155
154 Khi Tổ quốc gọi
Lúc này Ba tôi vẫn đi chài và giăng câu để kiếm cá ăn, còn
Má thì tiếp tục cái nghề chỉ thu được từng cắc từng đồng là làm
bánh kẹo mang lên chợ Cái Bèo bán và chợ vẫn họp vào ban
đêm. Tôi rất hạnh phúc lại được ở bên cạnh Ba Má, được làm
cái chuyện từng làm mấy năm trước đây là chèo xuồng chở Má
ra chợ bán hàng. Chỉ có khác là trước kia đến chợ xong là tôi
lại cùng Ba đi chài kiếm cá còn bây giờ tôi lại rảnh rỗi tạt qua
bên kia sông lên nhà người quen trò chuyện, chờ tan chợ rước
Má về. Ban đêm máy bay khu trục không đến bắn, chỉ thỉnh
thoảng có một chiếc vận tải Junker bay dọc theo kinh, tuy vậy
mọi người vẫn rất sợ, đèn đóm tắt hết, và mạnh ai nấy tìm hầm
mà trốn. Nhớ lại từng có lúc tôi rất mong nghe tiếng máy bay
để được dịp nhảy chung hầm với cô gái xinh đẹp lúc nào cũng
mặc chiếc áo màu hồng mà tôi thường đến tán chuyện, nhưng
thật tiếc là chưa bao giờ tôi may mắn gặp được cơ hội “ngàn
vàng”đó!
Không bao lâu tôi tìm gặp được chị Bảy Liên, lúc này đã là
cán bộ của Hội Phụ nữ Tỉnh. Sau khi hỏi han, và tôi cũng đã kể
hết mọi chuyện của tôi từ khi rời khỏi Cao Lãnh, nhất là việc
tham gia đấu tranh trong phong trào học sinh - sinh viên, và
cũng biết tôi có nguyện vọng đi bộ đội, chị giới thiệu tôi đến
Tỉnh đội Sa Đéc.