Page 184 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 184
Khi Tổ Quốc gọi 183
luyện về sức dẻo dai, về cách ngụy trang tránh địch, về cách xử
trí các tình huống bất trắc.
Rất ngán những cuộc hành quân đêm ở cái đất miền Tây,
chân bước đi mà tay phải đập lia lịa vào đám muỗi đói, nhưng
đâu ăn thua, mạnh người người đập, mạnh muỗi muỗi cứ cắn.
Còn cái chuyện buồn ngủ rồi ngủ gà ngủ gật, đâm đầu vào bụi
chuối gốc cây cũng là chuyện thường. Ngán nhất là các cha đi
trước mê ngủ rồi đứt đuôi đội hình, tỉnh lại thì cắm đầu cắm cổ
vừa đi vừa chạy tìm đường đuổi theo cho kịp đám đi đầu, cũng
vì vậy mà thường bị cái đám đi sau cùng, cũng là cái đám gánh
chịu hậu quả nặng nề nhất luôn miệng cằn nhằn văng tục.
Nhớ lại có một lần hành quân dưới ánh trăng mờ mờ, xếp
đi phía sau tôi là anh Kiều Đắc Thông, cứ mỗi lần đi qua cầu khỉ
anh đều bám chặt vai tôi, rất khó chịu, nên nhiều lần tôi đã gỡ
tay anh ra nhưng rồi đâu cũng hoàn đấy. Quá bực mình, tôi gạt
phắt tay anh và nói: “Bộ mày đui hả?”. Anh trả lời nhè nhẹ: “Tội
nghiệp tao mày ơi, tao bị cận thị mà!”. Bấy giờ tôi mới giật mình
và thấy thương anh quá! Từ đó về sau mỗi lần qua cầu tôi đều
quay lại cẩn thận cầm tay dắt anh đi.
Bù lại không có gì sướng bằng sau một đêm hành quân mỏi
mệt lại bị đau chân hoặc cố tình bị đau chân mà được quá giang
trên các ghe của người Tiều chở khoai, chở khóm, chở mía...
buồm căng lộng gió, nằm trên mui thiu thiu ngủ, tỉnh dậy có đói
thì xơi khoai luộc, có khát thì sẵn khóm chấm muối ớt, sợ ê răng
thì róc mía nhá lai rai. Cũng có thể học theo cách của họ húp
cháo trắng nóng hổi trong nồi lúc nào cũng đặt trên bếp đỏ lửa.
Đến đâu chúng tôi cũng đều ăn ở sinh hoạt trong nhà dân,
và đó cũng là những dịp buộc chúng tôi phải thực hành tốt bài
học về công tác dân vận, cho nên trong suốt khóa học có thể nói