Page 186 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 186
Khi Tổ Quốc gọi 185
là lúc nào chúng tôi cũng làm đúng yêu cầu “ở dân thương, đi
dân nhớ”. Đáp lại chúng tôi luôn nhận được sự thương yêu đùm
bọc trọn vẹn của đồng bào, đến đâu cũng được dành cho những
phần ưu ái nhất, kể cả những việc làm tuy rất bình thường
nhưng đậm tình đậm nghĩa.
Có bà má bán bánh tét bánh ú đến đêm vẫn treo bánh ngoài
sào, dặn rằng đứa nào có đói muốn ăn thì lấy ăn, có tiền thì trả,
không có thì thôi, và tôi cũng nhiều lần “tự nguyện” đứng vào
danh sách những tên không tiền.
Những lần tập báo động hành quân, có những đứa luộm
thuộm không kịp xếp mùng mền vào ba lô, cứ ôm thẩy đại vào
trong buồng, cán bộ muốn vào kiểm tra thì bị bà già chặn lại
bảo là buồng con gái đang ngủ, cấm không được vào.
Có những đêm đi kiếm cá về khuya, các má đánh thức lũ
con gái trong nhà dậy làm cho hết mớ cá, có khi cả rổ, sợ để tới
sáng nó ươn, lại bảo chúng tôi cứ đi ngủ lấy sức để sáng mai còn
tập tành.
Mỗi lần chúng tôi chèo ghe đi đổi nước ngọt về dùng thì các
cô con gái thường đòi đi theo với lý do để nhảy xuống vớt khi
các anh bị té, sợ các anh là dân miền Đông không biết lội(!?).
Có bao nhiêu lần chúng tôi được các má, các em để dành
cho trái bắp, củ khoai ăn cho đỡ đói, hoặc trái thơm khúc mía
ăn cho hết khát sau những buổi tập mệt nhọc, những thứ không
có gì là cao sang, nhưng chúng tôi ăn lúc nào cũng ngon vì cảm
thấy được mọi người cưng.
Tất cả những điều kể trên không phải chỉ một lần, hai lần,
mà nó xuyên suốt trong cả năm học nên đã trở thành những kỷ
niệm khó quên đối với tất cả anh em chúng tôi.