Page 189 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 189
188 Khi Tổ quốc gọi
về bởi cứ say mồi câu tiếp thì chỉ có nước là xệ vai, mà cổ cũng
sái luôn.
Thú nhất là đêm khuya trở về chọn những con to nhất
nướng chấm muối ớt rồi ăn bốc với cơm nguội, ngon tuyệt trần.
Chỉ tiếc là lúc đó chúng tôi không biết nhậu!
Còn một cách kiếm mồi khá độc đáo ở miền Tây, đó là đi lấy
ổ ong vò vẽ, loại ong mà ai nghe cũng sợ, bởi nó mà “đánh” thì
mặt mũi, chân tay sưng tù vù, mà nghe nói nó còn đánh chết cả
trâu cả bò nữa. Muốn lấy được ổ ong thì phải đợi đến khi trời
tắt nắng, bơi xuồng dọc theo sông, vừa bơi vừa quan sát, thấy
con nào bay mà đít xệ là biết nó đang tha mồi về ổ, cứ lần theo
hướng đó dứt khoát sẽ tìm thấy. Sẽ bẻ cò bên ngoài đánh dấu,
đợi đến tối đốt bó lá dừa, tắt lửa ngọn còn lửa than, đem kê ngay
phía dưới miệng ổ mà thổi, thế là lần lượt hết con này đến con
khác bay ra đều bị thui cháy rớt lèo xèo xuống nước. Lúc đó thì
việc còn lại chỉ là cắt cuống mang cả ổ về nhà dùng dao phanh
ra bóc từng lớp, con non thì nấu cháo nước cốt dừa, con già thì
vặt cánh rang giòn xào hành, món nào cũng ngon mà cũng bổ.
Cũng để ghi lại những câu chuyện đáng nhớ trong sinh hoạt
của Nhà trường, nhạc sĩ Ngô Huỳnh đã sáng tác một bài hát
trong đó có những câu nói về việc kiếm cá hái rau: “Tôi cùng
với anh, hai đứa chúng ta không biết, cũng không hề quen nhau.
Anh ở tận miền Đông xa xôi núi rừng hẻo lánh, tôi ở tại miền
Tây mênh mông ruộng đồng bát ngát... Những ngày lạnh lẽo dưới
nước sông sâu, ta đi kiếm từng ngọn rau từng con tôm mang về.
Khổ cực không sờn, chúng ta cùng nhau chiến đấu hy sinh cho
nền độc lập...”. Ước gì các học viên sĩ quan ngày nay cũng có dịp
nghe lại bài hát này để phần nào hình dung được cái cảnh mà
các lớp học viên sĩ quan lục quân đàn anh khi xưa đã từng sống,