Page 187 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 187
186 Khi Tổ quốc gọi
Ngoài chuyện học tập thì trong gần một năm sống ở Trường,
chúng tôi còn phải dành thời gian lo cho cái bụng, thường xuyên
thay nhau đi bủa lưới cắm câu bắt tôm, kiếm cá về cải thiện bữa
ăn của Nhà trường mà các món “cơ bản” do hậu cần cung cấp
thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ là cá khô, mắm đồng, dừa khô,
bầu bí. Nhưng mỗi lần nhắc đến việc cải thiện bữa ăn trong
Trường Lục quân lại một lần khơi dậy trong tôi một ký ức buồn.
Sự việc xảy ra khi chúng tôi vừa nhập học không lâu, lúc đó Nhà
trường bỗng dưng “ưu ái” cho chúng tôi ăn liên tục một món
sang trọng là thịt vịt trong suốt hai, ba tháng liền: sáng vịt, chiều
vịt, mai vịt mà ngày mốt cũng vịt luôn. Ban đầu ăn thật sướng
miệng, nhưng ăn riết cũng phát ngán, chỉ được cái là chúng tôi
đỡ phải lặn lội mò cua bắt cá cải thiện bữa ăn. Thế nhưng khi
chúng tôi đang được hưởng cái phúc “người cho” chớ không
phải “trời cho” đó, thì cũng là lúc một tai họa khôn lường đang
đổ ập xuống đầu bà con nông dân khắp nơi trong vùng kháng
chiến miền Tây Nam bộ khiến cho nhiều gia đình phải lao đao
điêu đứng: Đó là cái chủ trương “cắt cổ vịt” tai hại một thời của
những nhà lãnh đạo Khu 9, vì sợ nuôi vịt ăn hết lúa, không đủ
đóng góp nuôi quân nên buộc đồng bào phải giết hết đàn vịt,
một chủ trương thiển cận sai lầm nghiêm trọng từng bị phê
phán quyết liệt.
Để bắt được cá chúng tôi phải dùng đủ các cách: đi trễ, đi
kéo heo, đi bao lưới, đi cắm câu...
Đi trễ thì thong thả chèo thuyền, một bên kè theo tấm ván
sơn trắng, còn bên kia thì dựng tấm lưới thưa, cá thấy màu
trắng thì giật mình nhảy tót vào thuyền, những con lớn thì một
phát phóng tuốt qua bên kia nhưng đụng phải lưới chắn rồi
cũng rơi như y con trước nên nhỏ lớn đều không thoát. Cách