Page 220 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 220
Khi Tổ Quốc gọi 219
Nhớ lại sau này trong một dịp lễ, Cơ quan Quân báo chúng
tôi cũng tổ chức diễn kịch, vở diễn do một anh trong cơ quan
tên Huy biên soạn, nội dung nói về cuộc vận động đồng bào
Công giáo trong vùng địch hậu ở Bùi Chu-Phát Diệm. Trong
vở này tôi đóng vai một cha đạo, mặc chiếc áo thụng là chiếc áo
mưa lộn màu đen ra ngoài, còn cây thánh giá đeo trên ngực thì
làm bằng giấy bồi. Không biết tôi diễn có ra gì không, nhưng
cái vai cha đạo thì được nhiều người nhớ, mãi cho đến khi gặp
lại nhau ở Sài Gòn sau năm 1975 thì anh Báu vốn là cán bộ bên
Ban Tác huấn chỗ anh Trần Đình Xu trước kia, sau này là Quận
Đội trưởng quận Phú Nhuận, vẫn còn nhắc lại vai diễn của tôi.
Ngày 22-10-1952 là cái ngày tôi không bao giờ quên, ngày
đã xảy ra một trận bão lụt kinh hồn mà người dân ở đây bảo
rằng xưa nay chưa từng thấy. Nó đã tàn phá nặng nề toàn tỉnh
Tây Ninh và nhiều tỉnh khác của miền Đông. Biết bao nhiêu
cây cối trong rừng già đã bị gió bão quật ngã, mưa to liên tục đổ
xuống làm cho mực nước các dòng sông, các ngọn suối dâng lên
từng phút từng giờ. Riêng cơ quan chúng tôi, chỉ qua một đêm
mà mực nước đã cao gần một thước, nhiều cây cối chung quanh
đổ ngã ngổn ngang, nhiều nhà bị xiêu cột, tốc mái. Hoàng Việt
đã thay mọi người nói lên thảm họa của thiên tai trong bài Lên
ngàn: “Nước ngập đồng xanh lúa chết. Gió mưa sụp đổ mái nhà.
Bao nhiêu gia đình tan hoang. Đau thương lệ rơi chứa chan”.
Rồi còn phải: “Chèo thuyền đi lên rẫy Trảng Còng, cắt lúa thay
chồng, thay chồng nuôi con...”. Nhưng kể như thế vẫn chưa hết.
Sức tàn phá của hậu bão lụt còn ghê gớm hơn nhiều, dù bão đã
tan, nhưng lũ lụt thì còn dai dẳng, nó nhấn chìm và làm thúi rục
biết bao nhiêu mùa màng cây trái. Có nhiều nơi, những ngày
đầu người ta còn có thể lặn xuống nhổ củ mì củ khoai lên ăn
thay cơm, nhưng vài hôm sau thì phải bữa đói bữa no, bởi lúa