Page 292 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 292
Khi Tổ Quốc gọi 291
dưới sân bay huấn luyện lớp trẻ. Lúc ấy tôi cũng suy nghĩ, bứt
rứt nhưng chưa hiểu, tại sao đang hạ máy bay “rụng ngon lành”
như vậy mà phải ngồi dưới đất. Chiến tranh đang lúc “dầu sôi,
lửa bỏng”, nếu không có máy bay ta chặn đánh thì không biết
còn bao nhiêu nhà máy, trường học, thành phố, xóm làng miền
Bắc sẽ bị đánh tan hoang. Sau này mới biết Bác sợ tôi hy sinh,
không về giải phóng miền Nam, tôi càng xúc động, yêu quý Bác
vô cùng. Tôi may mắn hơn nhiều anh em đi tập kết bởi được gặp
Bác nhiều lần. Bác rất ưu ái phi công, gần gũi như cha con, hay
xuống thăm đơn vị và chúng tôi cũng thường được Bác cho vào
thăm. Còn nữa, Bác có trí nhớ rất tốt. Chỉ mới gặp một lần, Bác
hỏi tên. Thế mà những lần sau gặp, Bác hỏi cháu Bảy ở Sa Đéc,
cháu Mẫn ở Bến Tre có khỏe không, chiến đấu tiến bộ chứ… Bác
ơi, sao Bác lại không chờ được ngày thống nhất để con lái máy
bay chở Bác vào thăm mộ Đấng Sinh thành…
Một kỷ niệm rất sâu sắc trong cuộc đời, có lẽ tới chết không
bao giờ tôi quên được trong những ngày Bác mất. Đó là tôi được
vinh dự bồng súng đứng trực ca mười lăm phút sau linh cữu
Bác, sau đó trực tiếp bay và chỉ huy mười hai chiếc máy bay bay
qua Quảng trường Ba Đình vĩnh biệt, đưa tiễn Bác. Trong đau
thương, nước mắt nghẹn ngào, tôi cố bình tĩnh để làm tròn nhiệm
vụ được giao, cùng đồng đội không được để sơ xuất gì dù nhỏ và
chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bắn rơi bảy máy bay, tôi được xếp vào cấp “Ách”. Trước khi
nghỉ hưu tôi đã được giao nhiều chức vụ quan trọng: Trung đoàn
trưởng Trung đoàn Không quân 937, Phó Tư lệnh Sư đoàn 372,
Phó Tham mưu trưởng Quân chủng Không quân Việt Nam. Là
đại biểu Quốc hộ khóa III, nửa khóa IV tới giải phóng. Năm
1975, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước tôi được giao