Page 307 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 307
306 Khi Tổ quốc gọi
Những điều giải thích thật chí lý nhưng cũng đồng thời là vấn
đề nguyên tắc trong quân đội nên tôi đành phải “tâm phục khẩu
phục”, còn nếu không phục thì chỉ có nước là cưới đại rồi trốn ở
lại luôn. Hơn nữa thấy rằng giữa tôi và cô cũng chỉ mới bắt đầu
mến thương nhau, chưa phải là mối quan hệ yêu đương mặn nồng,
chưa hề cầm đến tay nhau chớ chưa nói tới những chuyện gì khác,
cho nên làm theo lời khuyên của các anh trong Ban Chỉ huy cũng
không có gì là quá phủ phàng. Tôi bèn nhắn cô ra, cũng đến nơi gặp
gỡ và ước hẹn ban đầu để nói rõ mọi chuyện. Tội nghiệp, khi nghe
tôi nói cô rưng rưng nước mắt. Nhìn đôi mắt ngấn lệ tôi thật sự xúc
động, và từ trong đáy lòng tôi thương cô vô cùng, thương cho người
con gái thật thà yêu, không giấu giếm. Tôi đâm ra xiêu lòng rồi thấy
lúng túng, một bên là tình yêu, một bên là ý thức tổ chức kỷ luật.
Đang trong thế tiến thoái lưỡng nan, may thay tôi đã tìm được một
phương án “nước đôi” xem ra vừa có hậu vừa có chút hy vọng, đó
là mỗi bên cứ tự do, nếu sau hai năm trở về mà cả hai vẫn chưa lập
gia đình thì sẽ tổ chức đám cưới, còn nếu một bên đã có vợ hoặc có
chồng thì sẽ coi như là những người bạn thân tình.
Nhận được tin nhắn Má tôi tức tốc về Cao Lãnh, mang theo
hai chiếc nhẫn vàng và hai khúc hàng may áo dài màu cẩm thạch
làm quà cưới. Tôi bèn kể lại mọi chuyện, nhất là chuyện người ta
không cho làm đám cưới, Má trả lời một câu rất đơn giản nhưng
đầy từng trải: “Người ta nói như vậy là đúng đó, chớ mày không
biết đâu, hễ cưới nhau rồi là dính nhau như sam không gỡ ra được
đâu!”. Tôi rất mừng vì Má đã dễ dàng chấp nhận chuyện thay đổi
cho dù cũng thật sự bị bất ngờ sau khi cất công đi từ Di Linh vào
đây. Rồi Bà trao lại cho chị Ba Thanh Nha, người con dâu mà bà
không có dịp dự đám cưới trước kia tất cả các món quà cưới đã
mang theo dự định tặng cô dâu trong đám cưới của tôi.
Sau đó hai má con cùng đến gia đình bên kia nói chuyện coi