Page 308 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 308
Khi Tổ Quốc gọi 307
như là để tạ lỗi. Kết quả cũng thật tốt đẹp, bởi hai bên đều là người
trong đạo và thấy đó là cách giải quyết có tình có lý. Và từ đó về
sau, mỗi khi tôi đến thì trong bà con ai cũng muốn chạy ra gặp và
gọi một cách thân mật là “Dượng Mười hụt”. Mà tôi cũng rất thích
cách xưng hô như thế bởi nó vẫn hàm chứa cái gì đó thân thương...
Cuối tháng Mười năm đó tôi xuống tàu đi tập kết, và cũng kể từ đó
người Nam kẻ Bắc không có tin tức gì nhau.
Cuối năm 1972, tức 18 năm sau ngày tập kết, tình cờ tôi gặp cô
Năm Huệ ra dưỡng bệnh và tham quan miền Bắc. Biết cô là người
bám trụ tại địa phương, nhớ lại chuyện cũ, tôi hỏi dò xem cô có
thường vô rạch Ông Đá hay không, cô bèn hỏi lại tôi là có quen ai
trong đó mà hỏi, tôi bèn trả lời: “Là cô Mười, người tôi định cưới
chớ ai!”. Cô bèn nói với tôi: “Mắc dịch cho ông, người ta còn chờ
ông trong đó ông ạ!”. Tôi giật mình không dè lại có chuyện như thế.
Nhưng chúng tôi đã xa nhau mười mấy năm không có tin tức, tôi
cũng đã có vợ có con, đâu làm gì được nữa? Tôi thầm nghĩ, nào
phải đôi ba năm như đã tính với nhau trước khi chia tay, thế mà
từng năm một, một năm, hai năm, ba năm... cho đến mười tám
năm dài đằng đẵng mà cô vẫn cứ nuôi hy vọng mà chờ đợi. Nghĩ
đến đây bỗng thấy lòng tràn ngập một tình cảm vừa yêu thương,
vừa tội nghiệp lại vừa quý trọng, một thứ tình cảm khó có thể diễn
đạt bằng lời, nó cứ đeo đẳng tôi suốt năm này, tháng khác...
Sau giải phóng miền Nam năm 1975, khi tôi vừa về tới Sài
Gòn, được tin, cô đã đến tận đơn vị tìm gặp tôi mặc dù đã được
chị Tư Hoa cho biết tôi đã có vợ, có con ở ngoài Bắc. Nhìn thấy cô
với dáng điệu dịu dàng trong chiếc áo dài màu xanh lơ, trên gương
mặt ửng hồng có phủ qua một lớp phấn mịn và một tí son trên môi,
với những lời thăm hỏi ngọt ngào, những cử chỉ thân mật, lại nhớ
đến lời cô Năm Huệ bảo rằng cô vẫn đợi chờ, lòng tôi không khỏi
xao động... Đến thăm tôi nhưng vì biết tôi đã có gia đình riêng nên