Page 332 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 332
Ra đi để có ngày trở về 331
Về chuyện tình cảm thì nhân đây xin kể một chuyện vui của
một học viên vốn là cán bộ cao cấp mà sau này tôi đã được nghe
chính nhân vật đó thuật lại.
Anh Trần Thanh Từ, gốc người Thừa Thiên, cán bộ cấp Sư
đoàn được điều đến học ở đây, và theo quy định bảo vệ cán
bộ cao cấp thì mỗi khi ra khỏi doanh trại phải có chiến sĩ cận
vệ đi theo. Lúc này tuổi anh cũng đã kha khá và đang trong
quá trình tìm hiểu yêu đương với một cô giáo tại Kiến An tên
Đình. Chiều chiều khi cơm nước xong xuôi, anh lại ra chỗ hẹn
hò và hai người thường vừa đi vừa tâm tình trên đoạn đường
dài dọc theo sông Kiến An. Vì tình hình an ninh trong vùng
mới giải phóng còn chưa ổn, và sợ phải chịu trách nhiệm nếu
để xảy ra bất trắc, nên hai anh chị đi đến đâu thì cậu cận vệ cứ
theo tò tò đến đó nên nắm tay nhau cũng không dám, rồi mỗi
khi muốn ôm hôn nhau lúc chia tay, quay đầu nhìn lại thì đã
thấy cậu cận vệ đang đứng lù lù ngay phía sau nên cả hai đều
mất hết hứng đành nuốt nước bọt mà về. Buổi tối trở về doanh
trại nằm ngủ mà cứ tức anh ách, nhưng biết làm sao được, bởi
đó là quy định ưu tiên dành riêng cho cán bộ cao cấp kia mà!
Nghe kể đến đây tôi chợt nhớ lại thì hạng lính lác như chúng
tôi lúc đó lại sướng hơn nhiều. Cứ mỗi Chủ nhật là cả đám
tranh nhau nhảy lên đi ké chiếc xe bồn chuyên ra Hải Phòng
chở nước, tha hồ mà “hoạt” đến tối mịt mới trở về, miễn còn
kịp giờ điểm danh buổi tối.
Gần cuối năm 1956 Nhà trường bắt đầu phân chia các
đoàn chuẩn bị đến ngày lên đường đi học các ngành chuyên
môn quân sự ở Trung Quốc, tôi cũng được gọi tên sớm, nhưng
không phải đi học, mà đi làm phiên dịch để hỗ trợ cho anh em
khác học tập. Được gọi là phiên dịch nhưng nhiệm vụ của tôi