Page 336 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 336
Ra đi để có ngày trở về 335
mọi người tán dương, nhưng đến hôm nay đã trên năm mươi
năm mà Đài Loan vẫn còn trơ trơ, không biết bên Trung Quốc
có còn đề cao cái khẩu hiệu như thế nữa không?
Bước vào học, Nhà trường điều về hai giáo viên để dạy bổ
túc tiếng Hoa cho chúng tôi, trong đó có một trung úy người
Hà Bắc tên Doãn Diệp, nói giọng rất chuẩn như trên Đài Phát
thanh Bắc Kinh. Qua so sánh tôi rất mừng là giọng Quan Thoại
của mình cũng chẳng có gì kém cạnh. Còn người giáo viên kia
thì phát âm đặc giọng Quảng Đông, nghe nhà quê hết sức, tức
cái lỗ tai không chịu được. Hỏi ra thì người cán bộ phụ trách
của Nhà trường cho biết tưởng rằng Việt Nam nằm sát biên giới
tỉnh Quảng Đông thì cách phát âm cũng tương tự cho nên mới
chọn một ông Quảng Đông về làm giáo viên. Thế có chết người
ta không chớ!
Trong một lần lao động xã hội chủ nghĩa ngày Chủ nhật,
chúng tôi đã tham gia việc đào đắp đất xây dựng cây cầu bắc
qua sông Trường Giang. Bất ngờ người ta chụp ảnh dính hình
tôi đang gánh đất, sau đó họ đem về phóng to trưng bày ở Nhà
trường, coi đó là biểu hiện của tình hữu nghị Việt - Trung. Mà
thật tình thì lúc đó người ta chân thành quý trọng mối quan
hệ này thể hiện trong rất nhiều trường hợp tiếp xúc giữa họ
và chúng tôi, không chút giả dối, trong bộ đội cũng thế mà ra
ngoài dân cũng thế. Còn nhớ một lần vừa bước chân lên xe
buýt thì ông bạn Trung Quốc cùng đi đã nói với những người
đang ngồi trên xe rằng đây là ông bạn quốc tế Việt Nam, tức
khắc nhiều người đứng lên nhường chỗ. Cũng có lần đến nhà
một sĩ quan của Trường thì gặp hai cha con vừa từ trong nhà
bước ra, và từ xa cháu bé gọi một tiếng “chú” rồi chạy đến sà
vào lòng, làm tôi cảm thấy thật là ấm áp.