Page 335 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 335
334 Khi Tổ quốc gọi
hỏi rất lễ phép và thân thiện khi kiểm tra hộ chiếu, nhân viên
phục vụ ân cần giúp đỡ sắp xếp hành lý, chuẩn bị drap giường
tươm tất, trên bàn lúc nào cũng có cốc nước trà pha sẵn, trước
khi ngủ được nghe một bản dân ca Quảng Đông dìu dịu dễ đưa
hồn người ta vào giấc ngủ say.
Đến sông Trường Giang thì một chiếc phà dài đã chờ sẵn
để “tăng bo” cả đoàn tàu qua bên kia sông. Lúc đó đã trên bảy
năm sau ngày Trung Quốc giải phóng nhưng ở hai đầu bến
phà thấy còn có rất nhiều xe kéo giống như những chiếc xe do
người kéo ở quê tôi năm xưa, và rất nhiều ăn mày lúc nào cũng
ngửa tay xin tiền người qua lại. Theo trí nhớ của tôi thì lúc đó
Hà Nội không còn xe kéo, và tại ga Hàng Cỏ thi thoảng mới gặp
một vài người ăn mày.
Khi tàu đến Bắc Kinh thì có sĩ quan đại diện của Bộ Tổng
Tham mưu Trung Quốc ra đón đưa về nghỉ tại Chiêu đãi sở của
họ. Sau đó chúng tôi được đưa đi tham quan các điểm nổi tiếng
của Bắc Kinh như Thiên An Môn, Cố Cung, Di Hòa Viên. Tôi có
nhận xét là mọi cảnh vật đều đồ sộ hơn những gì tôi được thấy
ở Hà Nội mà tôi đã từng tìm để tham quan trước đây, có nhiều
cảnh rất đẹp. Cũng thấy từng nơi họ đều cố công chăm chút công
phu, trưng bày bắt mắt nên có rất nhiều khách đến tham quan.
Mấy hôm sau tôi và ba anh em khác được phái đến làm việc
tại Trường Bộ binh Cao cấp Hán Khẩu ở thành phố Vũ Hán bên
bờ sông Trường Giang, nơi tôi từng nhìn thấy các chiếc xe kéo bên
cạnh những người ăn mày lúc nào cũng chực chờ ngửa tay xin tiền.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là cái khẩu hiệu đồ sộ trước cổng
Nhà trường: “Quyết tâm giải phóng Đài Loan”. Với khí thế giải
phóng lục địa mấy năm trước, có lẽ người ta nghĩ rằng khả năng
giải phóng Đài Loan là trong tầm tay nên khẩu hiệu này được