Page 331 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 331
330 Khi Tổ quốc gọi
ra khỏi trường thì là trên cả tuyệt vời. Mà cũng được đến thế
là cùng bởi bà Sáu Ngài và các ông bà hiệu trưởng khác luôn
giữ chằng chằng, lại còn bắt mấy đứa con gái phải gọi cánh bộ
đội chúng tôi bằng “chú”, thế mới chết chớ!
Nhưng mấy ông già bà già làm sao mà có thể bịt hết được
các lỗ hà lỗ hổng, nên cho dù có bao nhiêu biện pháp cấm
đoán nghiêm ngặt đến đâu, chúng nó vẫn có thể thề non hẹn
biển với nhau, còn đứa nào có e dè cho lắm thì cũng hứa hẹn
xây dựng mối quan hệ anh em, bè bạn. Mà chỉ đến mức đó
thôi cũng đủ làm cho các vị lãnh đạo đau đầu lắm rồi, bởi các
ông các bà rất sợ một khi các cháu đã tơ vương vào con đường
tình cảm yêu đương thì đâu còn tâm trí nào mà học với hành
nữa! Nghĩ cũng thương và tội nghiệp cho các vị, bởi xuất phát
từ tình thương và trách nhiệm mà các vị phải cố gắng giữ gìn
để các em các cháu được học hành đến nơi đến chốn, và tuyệt
đối không để xảy ra “sự cố”. Tội nghiệp thì tội nghiệp, chớ làm
sao mà có thể an toàn một trăm phần trăm!
Tôi cũng không ngoại lệ, với tình hình đấu tranh thống
nhất lúc bấy giờ, lại còn được chọn đi học, thì lượng rằng con
đường về Nam chắc còn xa xôi lắm. Và cũng đang khát khao
tình cảm, mà quanh năm suốt tháng cứ sống cuộc đời lính
trong doanh trại trên vùng đất khuất nẻo Kiến An, chẳng có
dịp gần ai, nên cũng nhiều lần theo chân đám bạn lân la đến
các trường này mong sao được nghe các giọng nói và tiếp xúc
với các cô gái miền Nam. Thế rồi dần dà cũng làm quen với
một cô em Khu 5 ở Trường 4, mắt hơi lé nhưng rất có duyên.
Thế nhưng có một lần tôi lại gặp một anh chàng cũng là dân
Nam bộ đang học chung trường cũng đến thăm, nên tôi bắt
đầu ngảng ra, rồi bỏ lơ luôn.