Page 333 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 333
332 Khi Tổ quốc gọi
không phải là đứng lên dịch lại toàn bộ bài giảng của các giáo
viên Trung Quốc, bởi tất cả học viên cũng đã từng được học
tiếng Hoa khi ở trường như tôi, mà chỉ cần giải thích lại những
chỗ mà các anh em chưa thật hiểu nếu có yêu cầu. Được chỉ
định vào nhiệm vụ đó tôi rất bất ngờ và thực sự bị hụt hẫng vì
sẽ không được đi học những ngành nghề chính quy hiện đại
như tôi hằng mong ước. Tôi cũng hoài nghi không biết có phải
lý do chính là ở chỗ người ta nghi ngờ tôi khai man thành phần
giai cấp, hay là do tôi đã có phản ứng mạnh khi người ta muốn
tìm hiểu chuyện đó? Nhưng dù có một trăm lý do để thắc mắc,
để hoài nghi thì chuyện phân công là phải chấp hành, đó là kỷ
luật quân sự, không thể nói “on-đơ” gì cả! Nhưng mặt khác tôi
lại nghĩ chưa chắc đã là rủi hoàn toàn, bởi ít nhất tôi cũng còn
được đi ra nước ngoài, và biết đâu đây lại là một điều kiện thuận
lợi hiếm hoi có thể nâng cao tầm hiểu biết về mặt văn hóa xã hội
của một nước lớn. Rồi tôi sẽ có nhiều dịp mà không phải ai là
người học tiếng nước ngoài cũng có được, đó là thường xuyên
tiếp xúc với người bản xứ, có thể được xem “những quyển tự
điển sống” để trau dồi trình độ của mình. Mà một người thật
giỏi tiếng Hoa đâu phải là bỏ đi, nếu không phải nói là khó tìm?
Còn về lĩnh vực chuyên môn quân sự thì với trình độ văn hóa
và ngoại ngữ thuộc hạng ưu, khi cùng dự lớp, tôi vẫn có thể tiếp
thu đầy đủ mà có khi còn tốt hơn mọi kiến thức mà nhà trường
sẽ giảng dạy cho anh em học viên Việt Nam. Và biết đâu cuộc
đời của tôi sẽ sang một trang mới?