Page 339 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 339
338 Khi Tổ quốc gọi
Đây là một vùng đất sát với Nội Mông, dân cư thưa thớt, khí
hậu rất khắc nghiệt. Mùa đông có lúc nhiệt độ xuống đến âm 30-
40 độ, còn quanh năm thì thường có những trận bão cát từ Nội
Mông tràn về. Mỗi lần có bão cát thì trời đất mịt mù không thể
nhìn thấy đường đi, chỉ sinh hoạt trong doanh trại. Còn gió cát
là chuyện thường xuyên, nên mỗi khi ra khỏi nhà đều phải mang
khẩu trang và đeo kính chống cát kín mít, nhưng vẫn không thể
tránh viêc cát chui vào mũi vào mắt, mà đặc biệt là vào mắt.
Nhà dân ở đây thấp lè tè mà làm toàn bằng đất, mái cũng
đất, tường cũng đất, và bếp nấu ăn cũng bằng đất luôn, bên
dưới dùng làm chỗ ngủ chống rét.
Ở vào một nơi có nhiều điều kiện bất lợi về thời tiết khí hậu
như thế nên các trang bị cá nhân từ đầu đến chân đều khá nặng:
đầu thì đội mũ có lông trùm tai, mắt thì đeo kính chống cát giống
như mắt cá thòi lòi, mũi và miệng thì đeo khẩu trang, quần áo thì
độn bông hai ba lớp, bên ngoài khoác chiếc áo bác-đờ-suy bông
dài quá gối, chân thì đi bít tất len, giày thì bằng da bên trong có lót
lông cừu. Nếu đem cân tất cả chắc cũng trên dưới chục kí.
Mùa đông sợ nhất là khi nhiệt độ đã xuống dưới 0 độ nhưng
chưa đến mức âm 5 độ, vì lúc đó hệ thống sưởi nước nóng chung
của Nhà trường chưa được phép mở. Nhưng dân Việt Nam đâu
từng chịu rét cỡ đó, nên đêm đến có bao nhiêu chăn áo đều đem
tất tần tật ra đắp, còn phải mang cả hai, ba đôi bít tất hoặc đặt
cái bóng đèn cả trăm watt dưới gầm giường để sưởi ấm. Còn
quần áo phơi ngoài cửa sổ, đêm đến quên mang vào thì sáng ra
sẽ bị đông cứng như cái bánh tráng.
Mỗi sáng sớm dù lạnh hay ấm, có lúc lạnh đến mức âm vài
mươi độ, chúng tôi đều ra sân tập thể dục, đá banh, có anh còn
học trượt băng. Mà cách tạo ra một sân băng cũng thật đơn