Page 341 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 341
340 Khi Tổ quốc gọi
rồi rờ bên kia, còn khi cạo mặt cạo tai thì cạo tới cạo lui hoài,
cũng không biết vô tình hay cố ý mà cứ áp sát bộ ngực mềm mại
vào cơ thể trẻ trung của tôi, làm nóng ran cả người!
Tôi cũng rất cám ơn các cơn gió cát của vùng xa xôi hẻo lánh
này, nhờ nó mà tôi có nhiều dịp lên trạm xá khám mắt, để rồi
được ôm hôn cô y sĩ, những cái hôn đầu tiên trong đời, những
cái hôn ngọt ngào để lại trong lòng những xúc cảm không bao
giờ quên!
Có một lần tôi bị viêm phổi nặng, sốt cao, phải lên nằm
trên trạm xá của Trường, bỗng giữa đêm cánh cửa buồng bị
kéo ra, tôi mở mắt và trong bóng đêm mờ mờ nhìn thấy một
bóng người bước vào rồi khép nhẹ cửa, sau đó đi thẳng đến
bên giường tôi. Tôi cứ nghĩ đó là người y sĩ trực, mà đúng thật,
nhưng người y sĩ trực đó lại chính là cô gái thân yêu của tôi.
Cô đến ngồi bên mép giường, sau đó lại áp ngực vào người và
quàng tay ôm cổ tôi. Và chúng tôi ôm nhau như thế thật lâu, trò
chuyện thì ít, mà hôn nhau thì thật nhiều, những giây phút đắm
chìm trong yêu đương, nhưng sao mà nó lại quá ngắn ngủi!
Có lẽ vì bản chất tinh tế của phụ nữ sợ ở lâu dễ xảy ra chuyện
nên được một lúc bỗng nhiên cô ôm tôi thật chặt, hôn một cái
thật mạnh, thật sâu rồi chủ động ngồi dậy chỉnh trang y phục và
bước ra cửa, tôi cố kéo lại mà không được; lát sau cô trở lại ấn
vào tay tôi một mẩu giấy, ôm hôn rồi bước vội trở ra. Trong ánh
sáng mờ mờ tôi đọc được dòng chữ: “Hãy khắc sâu vào trái tim
những phút giây yêu thương này!”.
Thế nhưng trong quy định không thành văn thời bấy giờ thì
mọi sự yêu đương như thế đều bị cấm tuyệt. Tôi từng gặp một
trường hợp thực tế trên chuyến tàu từ Bắc Kinh về Hà Nội, có
một lưu học sinh là con trai của một cán bộ cấp cao của Liên
khu 5 bị đuổi về Việt Nam do đã trót yêu một cô gái Trung