Page 342 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 342
Ra đi để có ngày trở về 341
Quốc, một hình thức kỷ luật mà chúng tôi thường gọi là bị cho
đi “toa đen” trên tàu hỏa. Đối với hai đứa chúng tôi cũng thế,
dù đã biết đó là điều không được phép, nhất là trong quân đội,
nhưng đâu cưỡng lại được một khi đã gần bên nhau, và trong
những giây phút đó thì lòng luôn cảm thấy tràn đầy hạnh phúc
nên cũng chẳng màng nghĩ đến hậu quả sẽ đi đến đâu... Nhưng
trong vòng rào của Nhà trường thì đâu có chỗ nào kín đáo để
mà gặp gỡ tâm tình, nên ngoài những lần gần gụi ngắn ngủi
nhưng khá hồi hộp trong phòng khám, thì khoảnh khắc riêng
tư cũng chỉ may mắn đến với chúng tôi có một lần, và cũng chỉ
là một lần duy nhất trong ca trực đêm ấy của cô trong trạm xá.
Rồi một chuyện tôi không bao giờ nghĩ đến lại đến quá sớm.
Trong một lần từ trên lớp trở về phòng riêng, mở cửa ra tôi bắt
gặp một phong thư nhỏ, bóc ra mới biết đó là những lời từ biệt
của cô trước khi lên đường chuyển đến nơi công tác mới, cũng
không cho biết đến nơi đâu, ở đơn vị nào. Chỉ duy nhất một câu
kết là: “Sẽ mãi mãi giữ trọn tình yêu trong sáng trong lòng”.
Cuộc chia tay bất ngờ làm tôi cảm thấy hụt hẫng trong
một thời gian, nhưng đâu dám thổ lộ với ai. Nếu nói thất tình
thì không đúng, nhưng luôn cảm thấy có cái gì đó tiếc nuối
vấn vương, rồi cũng nhiều lúc hy vọng cô bất ngờ trở lại...
Nhưng điều đó đã không bao giờ xảy ra, kể cả một bức thư
cũng không. Mà suy cho cùng thì như vậy cũng tốt, đỡ phải
gặp những chuyện rắc rối về sau. Và tôi cũng nhớ mãi tên cô:
Trương Tú Cương.
Rồi việc học tập và các sinh hoạt khác ở Trường đã từng
bước cuốn hút tôi trở về với thực tại, chỉ còn nhớ lại chuyện cũ
trong những đêm thanh vắng một mình.