Page 344 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 344
Ra đi để có ngày trở về 343
thích hôm trước. Và cứ lặp đi lặp lại như thế nên mỗi quyển
sách đọc xong là hầu như tôi đã thuộc lòng các từ ngữ mới,
điều đó là hết sức cần thiết, bởi như mọi người đều biết, đối
với chữ Hán thì học chữ nào nhớ chữ ấy chớ đâu thể đánh vần
như chữ Latin, mà Trung Quốc thì lại có hàng ngàn hàng vạn
chữ riêng lẻ như thế. Nhờ cách học đó mà càng về sau càng ít
phải tra cứu tự điển, lần lượt từ quyển sách đầu tiên là Thép đã
tôi thế đấy, Rừng thẫm tuyết dày, Xuân, Thu, Gia đình của Ba
Kim, rồi đến các tập hợp văn của Quách Mạc Nhược, thứ mà
tôi cho là phong phú về từ ngữ và khó đọc nhất của nền văn
học Trung Quốc, tôi cũng đọc, hiểu, và nhớ hết những chữ
nghĩa mới. Cuối cùng thì tôi học thuộc luôn cả quyển Từ điển
thành ngữ vốn là thứ khó nhá nhất, bởi nó bao quát hầu hết các
phương ngôn, ngạn ngữ, điển tích trong nền văn học cổ điển
Trung Quốc. Trong quá trình tự học như thế lại được cái may
là có một giảng viên tiếng Hoa do Nhà trường bố trí luôn có
mặt bên cạnh, có thể xem là “một quyển tự điển sống” dành
riêng cho tôi. Không biết ở các trường đại học văn, các sinh
viên nước ngoài được dành bao nhiêu thời gian và có phương
pháp nào sáng tạo để nghiên cứu chữ nghĩa Trung Quốc, chớ
tôi nghĩ rằng điều kiện và phương pháp học tập của tôi thực sự
là ưu việt.
Còn việc nói ư, có cả một lô một lốc người vừa là đối thoại,
vừa là giảng viên, đó là những sĩ quan Trung Quốc ở khu lưu
trú sát bên cạnh. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi luôn tranh thủ đến tiếp
cận trò chuyện đủ các thứ trên đời, mà họ cũng rất thích tôi,
một cậu thanh niên Việt Nam lúc nào cũng liến thoắng với họ,
và qua đó họ lại có dịp tìm hiểu về một đất nước còn khá xa
lạ với họ. Có một lần khi đến chơi, một anh sĩ quan cũng hơi
cắc cớ, hỏi tôi từ trên vũ trụ về trái đất lúc nào? Tôi biết cha