Page 347 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 347
346 Khi Tổ quốc gọi
Sau đó chúng tôi lại đến tham quan một căn cứ không quân
ở Bắc Kinh. Người ta đã cho chúng tôi trèo lên chiếc máy bay
ném bom để quan sát. Tôi thấy chỗ ngồi của người lái chính là
tương đối thoải mái, có thể thông qua lớp kính chắn nhìn khắp
chung quanh. Còn chỗ ngồi của người chuyên ném bom lại tum
húm, vừa đủ xoay trở qua lại, hễ nhớm cao lên một tí là đã đụng
đầu. Xét ra thì thấy chiếc máy bay có thể dọc ngang đầy kiêu
hãnh trên bầu trời, nhưng người phi công thì cứ phải ngồi yên
một chỗ trong suốt chuyến bay, tâm trí lúc nào cũng phải tập
trung cao độ, sơ suất một tí là sinh chuyện. Mà việc rèn luyện
thể lực và kỹ năng bay thì cũng vô cùng gian nan. Cho nên nghe
tiếng phi công chiến đấu thì ai cũng ước mơ, nhưng để trở thành
một phi công giỏi thì phải trầy vi tróc vảy. Còn vấn đề xem xét
lý lịch bản thân và ba đời dòng họ cũng là một cửa ải khó qua...
Sau chuyến đi tàu biển từ Nam ra Bắc, rồi hai lần tham quan
thực tế vừa qua, chẳng biết sao tôi bỗng thấy không còn chút gì
vương vấn đối với những ước mơ được trở thành phi công, thủy
thủ... như khi xưa. Rồi cái mặc cảm bị phân biệt đối xử khi phân
chia ngành nghề trước đây cũng tiêu đi đâu mất luôn.
Ngồi bình tâm suy nghĩ, té ra tôi lại gặp may, bởi lẽ môi
trường công tác và học tập hiện nay của tôi là ưu việt hiếm có.
Tôi hoàn toàn có thể chủ động trong việc nâng cao trình độ
theo ý mình, không chịu bất cứ áp lực nào, nhất là gánh nặng
sát hạch thi cử. Tôi còn được sống trong cái tập thể lúc nào cũng
thương yêu tôi, và còn có thể nói “được cưng” nữa là khác, bởi
các anh đều cao hơn tôi cả về cấp bậc lẫn tuổi đời, và cũng ý thức
rằng tôi là người đang phục vụ và giúp đỡ các anh. Riêng anh
Trần Thanh Từ, là cán bộ cấp Sư đoàn, còn thường xuyên theo
dõi giúp đỡ để xét kết nạp Đảng đối với một quần chúng trẻ như