Page 380 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 380
Ra đi để có ngày trở về 379
Đỏ. Vả lại cũng giống như một số trường hợp tương tự, các
khu mộ ở các khu rừng này đều bị bom B.52 đánh đi đánh
lại nhiều lượt, tạo thành vô số những hố bom đìa... Anh mất
ngày 24 tháng 10 năm 1972 ở tuổi năm mươi hai.
Kế đến là Anh Bảy Noãn (đi B lấy bí danh là “Bảy Phong”)
người duy nhất trong ba anh em đi B của gia đình chúng tôi
còn được trở về sau ngày hòa bình.
Trong Hồi ký anh viết khi nghe tin ở miền Nam địch
bắt đầu có các cuộc thảm sát ở Phú Lợi, Duy Xuyên, Chợ
Được… thì anh cũng như tất cả các anh em cán bộ miền
Nam khác đều hết sức nóng ruột, ai cũng mong sao có thể
trở về quê hương cùng đồng bào tham gia kháng chiến chống
Mỹ. Lúc đó anh đang làm giảng viên ở Trường Đại học Kinh
tế, đã ba lần đến trực tiếp Phòng Tổ chức của Trường xin đi
B, thì cả ba lần đều bị từ chối với lý do là Trường đang thiếu
giáo viên. Cuối cùng, anh phải chạy lên Ban Tổ chức Trung
ương để gặp anh Sáu Phan Triêm, vốn là thủ trưởng cũ khi
còn ở trong Nam để cầu cứu. Khi nghe trình bày nguyện
vọng anh Phan Triêm chỉ nói ngắn
gọn: “Cậu muốn về thì cho cậu về
thôi!”. Chỉ một câu nói đấy thôi
mà đã khiến anh như mở cờ trong
bụng. Tuy nhiên vẫn còn lo không
biết mấy ông khác ở trên có thay
đổi quyết định không? Đến khi
Ban Tổ chức Trung ương có thông
báo chính thức phải lên tập trung
tại Trường Cán bộ Miền Nam ở
tỉnh Phú Thọ thì anh mới thật sự
Anh Bảy Noãn