Page 378 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 378
Ra đi để có ngày trở về 377
- Đây có Đoàn Văn công R, có thằng Tư Tỉnh ủy - mày với
mấy em của tỉnh nhà, tao nói thiệt với tụi bây: Hổm rày bị
bom B.52 “trải thảm, trải đệm” hoài, tao cũng có “ớn”, nhứt
là bà xã tao thì “phón” quá trời rồi, nên tao tính dắt cả nhà
chạy hết vô “Ấp chiến lược!”. Nhưng vừa được xem Đoàn R
diễn tuồng tía, má ơi! Ở lại!, tao cười muốn bể cái bụng
và thấy rằng tao và cả nhà tao phải ở lại, như cái ông nông
dân trong tuồng. Bây giờ, tao nhứt định rồi: Tao ở lỳ lại đây!
Dầu có bị cặp trâu cổ kéo, tao cũng trì lại, một tấc không đi,
một li không rời khỏi Đồng Tháp này! Tao phải làm ruộng để
nuôi bộ đội mình và nuôi tụi bây chớ! Mình mà chạy vô hết
ấp chiến lược, bỏ ruộng bỏ rẫy, là mình chịu thua thằng giặc
sao?!
Nói xong câu đó, lão nông bèn moi túi lấy ra chừng nửa bánh
thuốc rê vàng chóe, đưa cho Thanh Nha:
- Hổng dám nào, tao còn có nửa bánh thuốc Xiêm mẵn trồng
trong vườn nhà ở xã Hòa An đây, tao tặng thầy tuồng để chú
nó với anh em hút chơi lấy thảo…
Đợi khi lão nông đã ra về rồi, anh Tư Tân, thay mặt Tỉnh
ủy Long An, nói với Đoàn:
- Buổi biểu diễn của Đoàn Văn công R “gặt hái” được nhiều
kết quả dữ lắm! Đúng như từ trước tới nay Đảng bộ Tỉnh
đã khen Đoàn Văn công tỉnh nhà chúng tôi là:“Một đêm
biểu diễn của đoàn văn công cách mạng có tác dụng tốt
không thua chi cả trăm cán bộ tuyên huấn đi tuyên truyền
cả tháng trời!”. Bữa nay, được dự đêm biểu diễn của Đoàn
Văn công R, tôi càng thấy rõ: Sân khấu cách mạng đã góp
công lớn trong việc kháng chiến chống giặc!...
Và dưới đây là những ngày cuối cùng của anh Ba Thanh
Nha, theo lời kể của nhà văn Anh Đức.