Page 382 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 382
Ra đi để có ngày trở về 381
tham gia nghiên cứu việc khai thác Đồng Tháp Mười vì anh vốn
được đào tạo chuyên ngành nông nghiệp. Khi cầm được quyết
định trong tay anh vẫn còn sợ các ông cấp trên có thể sẽ thay đổi
ý kiến cho nên không chờ đến chuyến giao liên định kỳ, anh vội
vã quảy ba lô lên đường lội bộ thêm cả trăm cây số nữa mới về tới
Khu 8. Và cho đến lúc này anh mới thực sự cảm thấy thỏa được
tâm nguyện sau gần chục năm sống trên đất Bắc. Nhưng về đây
lại phải đối diện với cái cực khổ gian nguy riêng có của vùng sông
nước mà lắm khi chỉ nhờ một chút may mắn mà thoát chết.
Lúc anh về đến nơi thì các cơ quan của Khu đang đóng ở
vùng sâu của hai xã Thường Phước và Thường Thới Hậu của
huyện Hồng Ngự, giáp ranh với Campuchia. Ở đây, mùa khô
thì bám trụ dưới mặt đất, mùa nước thì bắc sạp trên các nhánh
cây dừng làm nơi trú ngụ, nước dâng lên đến đâu thì kê kích
sạp cao lên đến đó. Vì ở vùng này nước ngập từ tháng Sáu năm
trước đến tháng Hai năm sau, cho nên trong thời gian đó phải
treo tăng và giăng võng trên một tàng cây lớn, chọn một cành
làm chỗ gác chân, bên dưới đậu sẵn một chiếc xuồng cà rèm
mang theo đủ dụng cụ nấu nướng và các loại cần câu để câu
cá lòng tong, cá rô đồng, lại có cả dòng giựt rắn mối, chĩa đâm
chuột có thể tùy nghi sử dụng mà cải thiện bữa ăn .
Năm 1970, lúc Mỹ - ngụy mở rộng chiến tranh ra toàn
cõi Đông Dương, đánh phá ác liệt vùng biên giới Việt Nam -
Campuchia, thì Khu ủy đã quyết định dời các cơ quan của Khu ủy,
kể cả các cơ quan quân sự, lên trú đóng tạm trên đất Campuchia,
vì ở Khu 8 chỉ có các căn cứ lõm “chó ngồi ló đuôi.” Nhưng khi
các cơ quan Khu ủy hành quân đến phía Bắc sông Tiền thì bị gián
điệp chỉ điểm máy bay trực thăng đến bắn phá, các anh trong
Thường vụ Khu ủy đều tránh khỏi nhưng không may cả hai
người vợ của Bí thư và Phó Bí thư đều trúng đạn hy sinh.