Page 429 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 429
428 Khi Tổ quốc gọi
xa em. Nghĩ càng thương cho con, con lại phải sống một mình
như các năm em đi xa, lại không có anh ở bên...
Trong thời gian sáu, bảy năm Má nó đi học Liên Xô, ngoài
việc chăm lo cho con trong hoàn cảnh chiến tranh tôi còn phải
bắt đầu giáo dục nhân cách cho con trẻ. Đã từng có một ấn
tượng rất đậm trong tâm trí tôi về việc nuôi dạy con cái. Đó là
lúc tôi vừa tập kết ra Bắc, tuổi còn rất trẻ, khi thấy cảnh nhà ông
Tám, chỉ có hai cha con ra đây với nhau mà đứa con lại phạm
tội, phải đi tù, ông sống cô đơn đau khổ, tôi tự nhủ sau này có
con phải dạy dỗ thật nghiêm, làm gì thì làm cũng quyết không
để rơi vào hoàn cảnh tương tự. Ngoài ra tôi còn chịu ảnh hưởng
rất nặng của cách rèn luyện kỷ luật cứng nhắc của Trường Lục
quân, cũng như cách dạy con bằng roi bằng vọt của Người cha
mà tôi là đứa phải hứng chịu nhiều nhất. Vả lại tôi cũng đâu có
nhiều thời giờ để ngồi tỉ tê giải thích lời hay lẽ thiệt cho đứa con
đang còn quá nhỏ nhưng cũng quá nghịch ngợm. Vì thế mà tôi
đã nhiều lần dạy con bằng đòn roi, điều khiến tôi lắm lúc đã
phải ân hận. Ghi lại đoạn thơ gởi cho vợ khi tôi được lệnh tập
trung đi B:
Thật ra khi bước chân ra đi anh cũng thấy hài lòng là trong
các năm em đi vắng, trong điều kiện cho phép, anh đã làm
hết sức mình để chăm sóc cho con, từ việc nhỏ đến việc lớn,
và nguồn vui của anh cũng chỉ tìm thấy ở chỗ đó, anh không
muốn tìm nguồn vui nào khác hơn. Duy chỉ có một điều, mà
chắc chắn điều này sẽ day dứt mãi trong lòng: Anh thường
hay đánh con. Có bữa bảo viết bài, con mê chơi viết dối, viết
sai, anh đánh, con cuống lên, càng viết sai, anh bừng tỉnh
thấy ân hận vô cùng! Có bao lần ngồi tự kiểm lại, thấy dù con
có sai nhưng nào đáng đánh như vậy, vì bên cạnh đó con rất
ngoan ở nhiều mặt, chỉ tại anh giận mất khôn. Chuyện này