Page 428 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 428
Ra đi để có ngày trở về 427
kêu nó dậy hỏi tại sao không chạy ra hầm thì tội nghiệp, nó bảo
rằng buồn ngủ quá!
Nhớ lại thì những ngày sơ tán lên Thạch Thất là những ngày
khá vất vả của thằng nhỏ. Lục lại bức thơ gởi cho bà xã khi đang
còn học ở Liên Xô, còn tôi thì đang tập trung chuẩn bị đi “B”, có
một đoạn kể về cảnh sơ tán này:
Về con, lâu nay anh rất thương cái cảnh con sống rày đây mai
đó, hết ở nơi này đến nơi khác, sống xa cả cha lẫn mẹ, thiếu
sự chăm sóc hằng ngày, mà hầu hết con phải tự lực, nhất là
trong những ngày gần đây. Em có biết không, trong những
ngày bom đánh căng ở Hà Nội và những vùng chung quanh,
đêm đêm máy bay B-52 lũ lượt bay qua đầu ầm ầm mà con
vẫn ở nhà nơi sơ tán có một mình, không ai cả. Có lúc con
phải một mình chạy ra hầm trú ẩn ngoài đường, nhưng có
lúc lại ngủ say, mặc cho máy bay cứ bay, con vẫn ngủ không
hề hay biết. Nói thật với em mấy ngày đó ở xa, anh lo hết sức,
nhưng không làm gì được. Thời gian gần đây, cứ thứ Hai và
thứ Ba hằng tuần, chị Liễu về Hà Nội còn con thì ở lại có một
mình, tự lo cơm nước nấu nướng, tối một mình ngủ, anh thấy
thương con vô cùng, dù sao con cũng chưa đến mười tuổi, rủi
đêm hôm đau ốm hay có việc gì xảy ra thì sao? Cái cảnh ăn
uống của con mấy hôm đó cũng thật tội nghiệp, có bữa lên
thấy mỡ hết, muối hết mà nước mắm cũng hết, chỉ còn vài
quả trứng vịt, anh nhìn thật là đau lòng! Cái tuổi con còn vô
tư, sao cũng được, nhưng làm cha khi nghĩ đến sao mà xót
ruột. Mấy lúc đó anh mong em về làm sao! Có em, anh an
tâm biết mấy!...
Nhưng nếu em về rồi lại cũng phải ra đi theo yêu cầu của quê
hương trong tình hình mới, ai cũng phải đem hết sức mình,
việc riêng là việc nhỏ, thì có lẽ con lại cũng phải tiếp tục sống