Page 441 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 441
440 Khi Tổ quốc gọi
một bên là tài xế, một bên là cô dân công lực lưỡng khỏe mạnh,
có mùi hương hoa nhài thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc dày và
hơi quăn. Xe chạy trên các đoạn đường đất ngoằn ngoèo lồi lõm
xuyên qua các đồi chè bát ngát của miền trung du, lắm lúc xe
nghiêng qua nghiêng lại bất ngờ, khiến người con gái ngồi bên
cạnh cũng có lúc bất ngờ đổ vào người tôi và cười khúc khích,
làm tôi cũng cảm thấy vui lây trong lúc đang tiến hành một
công việc hết sức khẩn trương căng thẳng.
Sau đó tôi lại được phái đến đôn đốc việc sơ tán các máy
móc thiết bị tại Nhà máy Z.1, là nhà máy tôi từng tham gia xây
dựng ở một vùng khá xa thị xã Yên Bái. Trong chuyến công tác
này, lần đầu tiên tôi mới biết thế nào là là bom bi Mỹ, thứ trước
đó không lâu đã giết chết anh Khánh là người cùng cơ quan.
Vào một buổi sáng lúc có báo động, tôi đang đứng trên miệng
hầm trú ẩn, bỗng thấy một chiếc máy bay vừa lướt qua, nhìn
lên trời thấy hai mảnh giống hai chiếc xuồng con đang bay lúng
liếng trên không, tôi lấy làm lạ không biết tại sao nó thả cái thứ
gì kỳ lạ vậy, không phải bom nổ mà cũng chẳng giống thùng
dầu phụ hoặc bom napan. Thế nhưng lúc đó bỗng nghe tiếng
reo réo rào rào trên đầu thì giật mình nghĩ ngay đó là tiếng bom
bi, bèn nhảy tót xuống hầm. Hú vía! Nếu chậm chân một tí thì
có khi lại là một thằng Khánh thứ hai! Thế nhưng không biết
có phải là loại nổ chậm hay không, mà cứ lâu lâu lại nghe nổ
một tiếng bên ngoài hầm, rồi chốc chốc lại nổ thêm một tiếng
nữa nên phải đợi khá lâu, cho đến khi dứt hẳn mới dám bước
lên khỏi nơi trú ẩn. Bây giờ nhớ lại cũng hơi giật mình nhưng
lúc đó lại cảm thấy như không không, bởi thấy nó chẳng thấm
vào đâu so với bao nhiêu lần gặp nguy hiểm khác, vả lại kinh
nghiệm còn bảo một khi nó đã qua là chấm hết, chẳng hơi sức
nào ngồi đó để mà tưởng tượng rồi đâm ra lúc nào cũng sợ.