Page 437 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 437
436 Khi Tổ quốc gọi
nhớ ở đây có nuôi một con chó khá khôn, quá quen với sinh
hoạt của lính, bởi mỗi khi nghe tiếng kẻng báo động thì nó tức
khắc nhảy tót xuống hầm trú ẩn, còn khi báo an thì nó lại thủng
thẳng đi lên.
Dọc theo đường đi về hướng Nam vẫn còn nhiều trụ cây
số không biết được xây từ lúc nào mà chữ nghĩa chỉ còn thấy
lờ mờ, nhưng vẫn còn đọc được là cách “Đông Hà... km”, cách
“Huế... km”. Cứ mỗi lần đi qua một trụ cây số như thế là mỗi lần
trong lòng tôi, một người con của miền Nam đã xa quê hương
gần chục năm rồi, lại cảm thấy bồi hồi đến lạ. Bởi các địa danh
của miền Nam hiện đang sờ sờ trước mắt như kêu như gọi, mà
giá như cái đất nước thân yêu này không bị chia cắt thì chỉ cần
thong dong đạp xe năm ba ngày ắt sẽ đến được những nơi ấy
rồi từ đó lại tiếp tục đi vào đến tận quê hương. Nhưng hiện giờ
thì vô phương, mà cái ngày có thể làm một cuộc hành trình như
thế đang vẫn còn xa, xa lắm, xa chẳng biết đến bao giờ mới tới,
và liệu cái cơ may đó có đến được với mình hay không?
Rồi tôi phải đạp xe qua đèo Ngang. Thú thật khi chuẩn bị qua
đèo thì trong lòng khá hồi hộp hay nói đúng hơn là khá sợ, bởi
đây là một điểm xung yếu nằm sát biển trên đường giao thông
vào Quảng Bình, Vĩnh Linh, pháo ngoài hạm tàu của Mỹ có thể
bắn tới, mà máy bay cũng có thể đến ném bom bất cứ lúc nào.
Có một lần tôi giật thót mình khi đang đẩy xe đạp lên dốc, bỗng
từ chân núi vọt lên một con ó, vì vốn đã sợ nên hết hồn tưởng là
máy bay từ xa lao tới. Thế nhưng khi đến đỉnh đèo thì thấy mấy
cô dân công đang đẩy xe cút-kít chở đá vá đường, đầu đội chiếc
nón lá rách, vừa đi vừa hát nghêu ngao coi như chẳng có việc gì
có thể xảy ra nên tôi cũng hết thấy sợ. Lúc này thì tôi đã định
thần rồi chợt nhớ lại bài thơ Qua đèo Ngang của Bà Huyện Thanh
Quan. Tuy cảnh và vật không còn lưu lại được tất cả những gì đã