Page 439 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 439
438 Khi Tổ quốc gọi
đất nước lại bị chia cắt tại sông Bến Hải, một con sông cũng không
rộng lắm, nhưng không biết cái thời gian khắc nghiệt đó sẽ kéo
dài bao nhiêu lâu so với thời gian hai, ba trăm năm khi xưa, bởi
kẻ đang gây chia cắt là một đế quốc hùng mạnh nhiều tiền lắm
của, và sau lưng chúng còn cả một lũ tay sai đầy dã tâm lẫn tham
vọng. Đối với tôi, đất nước bị chia cắt thời Trịnh - Nguyễn đã
đi vào lịch sử xa xưa, tôi nào có trải qua nỗi đau chung thuở ấy,
còn hôm nay tôi là chứng nhân cũng đồng thời là nạn nhân, bởi
chính bà con họ hàng và gia đình tôi phải chịu cảnh chia lìa, lại
đang sống trong vòng kềm kẹp của kẻ thù, ai còn ai mất, đến bao
giờ mới được gặp lại cho thỏa lòng mong ước, và còn có dịp trở
về đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ cha?
Sau khi qua sông Gianh, tôi đạp xe ngang qua làng Cảnh
Dương với nhiều ngôi nhà ngói đỏ ẩn sau các rặng dương xanh
mát, tưởng như nghe ở đâu đây bài Quảng Bình quê ta ơi với tiếng
hát ngọt ngào của cô Kim Oanh trên Đài Phát thanh, và nhớ đến
đội du kích Cảnh Dương một thời anh dũng chống Pháp.
Tôi lại tiếp tục đạp xe trên một quãng đường dài vắt qua
những đụn cát trắng, lúc nào hơi nóng cũng bốc lên hừng hực,
thật thấm thía với câu thơ đầy hình tượng “Chang chang cồn cát
nắng trưa Quảng Bình” của Tố Hữu, trước khi đến được thị xã
Đồng Hới với chiếc cổng thành vững chắc của Lũy Thầy được
xây dựng từ cặp mắt nhìn xa trông rộng của nhà chiến lược tài
ba Đào Duy Từ.
Tôi đã đến kiểm tra một đài radar khác ở một vùng gần Vĩnh
Linh, nhưng vì quá lâu rồi nên không còn nhớ rõ địa điểm, chỉ
nhớ rằng tất cả ba đài radar cảnh giới ở Quân khu 4 đều an toàn
và tiếp tục hoạt động tốt. Thật là mừng!
Đến đây thì tôi có thể trở về, nhưng tôi vẫn cố đạp xe đến
tận Vĩnh Linh để được sống đôi ngày và quan sát xem cái vùng