Page 508 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 508
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 507
lộn xộn, tôi lấy số tiền Cụ Hồ mang từ miền Bắc về trợ giúp mỗi
người một ít, trong đó có cả “ngài” Đại úy Chín Giáp, được biết
vì thiếu ăn mà phải tranh thủ lúc xô bồ xô bộn tranh nhau đi
vác gạo về nuôi vợ, nuôi con.
Những ngày này đi đến đâu cũng còn thấy bao nhiêu là
quần áo, giày dép, và có cả súng ống đạn dược của quân Việt
Nam Cộng hòa vứt la liệt trên các đường phố, các ngõ hẻm, các
miệng cống, mà cũng không ai màng góp nhặt, bởi đó là những
vật chết người thì đem về để mà mang họa hay sao. Khi chúng
tôi đến bến Bạch Đằng, vào trong sân bay Tân Sơn Nhất thì thấy
hàng loạt xe Honda dựng sắp lớp, hoặc ngả nghiêng lổng chổng,
những chiếc xe du lịch đậu lộn xộn, chứng tỏ đã có những cuộc
di tản hấp tấp hỗn loạn từng diễn ra nơi đây. Tuy chúng tôi rất
mê xe Honda nhưng chẳng ai có ý định mang về làm của riêng,
còn ô tô thì khỏi phải nói, kể cả dân thành phố cũng không ai
rớ đến. Tôi chỉ thấy những tốp người đến khuân vác, hôi của tại
các cơ sở làm việc của Chế độ cũ đang bỏ ngỏ nhưng không bị
ai ngăn cản, kể cả các chiến sĩ của Lực lượng Tiếp quản, mặc dù
nó diễn ra sờ sờ trước mắt họ.
Còn dân thành phố thì cũng đã hoàn hồn và lũ lượt đổ xô
vào khu trung tâm để coi mặt quân giải phóng, không khí hồ
hởi phấn khởi lộ rõ trên nét mặt của từng người. Ai có thể tưởng
tượng sẽ có một sự tiếp xúc thân mật, cởi mở của những người
dân thành phố đối với lực lượng quân đội mà mấy hôm trước
đây họ còn gọi là “đối phương”, những cư dân từ trước đến giờ
chỉ có sống trong lòng của cái xã hội do Chế độ cũ kiểm soát,
và trong đó phỏng có bao nhiêu người lại có cảm tình với “Việt
cộng”, với “Bắc Việt”? Chưa kể bộ máy chiến tranh tâm lý còn
hù dọa về một cuộc “tắm máu”, về việc Cộng sản sẽ dùng kiềm