Page 504 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 504
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 503
sự đóng góp to lớn của biết bao chiến sĩ, đồng bào đã chiến
đấu và chiến thắng trên chiến trường Xuân Lộc năm xưa.
Sáng sớm hôm sau chúng tôi tiếp tục chạy thẳng về hướng
Sài Gòn, lúc này đã nhìn thấy giày dép quần áo và cả súng ống
của quân Việt Nam Cộng hòa vứt bừa bãi trên đường và một số
xe tăng bị bắn cháy. Khi xe chạy trên xa lộ Sài Gòn-Biên Hòa, tôi
chợt nghĩ: “Trời đất! Xa lộ chỉ rộng như thế nay, với mặt đường
lúc vồng lên lúc võng xuống thì máy bay nào có thể hạ cánh cất
cánh, còn nhà đậu máy bay, kho tàng đặt ở chỗ nào, v.v... mà tay
chuyên gia quân sự nào đó lại kết luận đây là sân bay B-52 trá hình
để cho Đài Hà Nội cứ thế mà la làng la xóm suốt ngày suốt tháng.
Sau này khi về công tác tại Sài Gòn tôi còn nghe anh Hai Thanh, Bí
thư Huyện ủy Thủ Đức, vốn là cán bộ tại chỗ kể rằng khi quân Mỹ
xây con lươn chính giữa xa lộ thì bên “Việt Cộng” ta lại kết luận và
phổ biến với mọi người là chúng muốn ngăn không cho du kích
từ phía Bắc tràn về. Thế mà cũng nói được, lại cũng có người tin!
Khi xe chạy qua cầu Sài Gòn còn thấy mấy thùng phuy cát,
có lẽ nhằm chắn bước tiến của quân giải phóng, nằm chiếm
một phần mặt cầu, bên cạnh còn một xác lính Việt Nam Cộng
hòa mình đầy vết đạn. Qua cầu Thị Nghè vẫn còn thấy xác chiếc
xe tăng bị bắn cháy.
8 giờ sáng ngày 2-5-1975, đoàn chúng tôi vào tới Sài Gòn
và đến trú đóng tại Trường Cao đẳng Quốc phòng Việt Nam
Cộng hòa ở số 2 đường Thống Nhất, nay là đường Lê Duẩn, ở
đó tôi còn nhìn thấy hình của một vài tướng lĩnh như Lữ Lan,
Phạm Văn Phú... treo trên tường. Còn bên trong nhà thì đầy rẫy
những cuộn băng video, có lẽ là các tư liệu quân sự, bị đơn vị bộ
đội trú đóng trước đây nghịch ngợm đem xổ ra treo lòng thòng
đầy sảnh trước.