Page 505 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 505
504 Khi Tổ quốc gọi
43.
Ước chi được một ngày vui trọn vẹn
hư vậy là tôi đã thực sự về đến Sài Gòn. Nếu tính từ
NTây Ninh, nơi mà trước khi tập kết ra miền Bắc đêm
đến tôi thường hướng về nơi tôi từng cất bước ra đi, nó chỉ cách
Sài Gòn có một trăm cây số thôi, cũng phải mất hai mươi mốt
năm trời mới về tới. Còn nếu tính từ khi tôi rời khỏi nơi đây để
tham gia cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc thì đã phải
mất tới hai mươi lăm năm. Ai có thể nghĩ rằng cuộc chiến lại
kéo dài đến thế, cả thời gian mấy mươi năm đầy phong ba bão
táp với biết bao biến động khôn lường. Niềm hy vọng được trở
về thành phố Sài Gòn này suốt mấy mươi năm dài đằng đẵng
cứ níu kéo trong trái tim tôi, có lúc cảm thấy có một niềm tin
thật mãnh liệt, nhưng lắm lúc lại thấy rất mong manh xa vời,
bởi qua bao gian truân nguy hiểm thì làm sao có thể tin chắc
rằng mình còn có thể sống để mà nhìn thấy ngày giải phóng,
tuy không bao giờ mất niềm tin rằng ngày đó nhất định sẽ đến
trên cái đất nước thân yêu này. Bây giờ thì tôi đã về đây thật rồi,
Sài Gòn vừa quen vừa lạ đang sờ sờ trước mắt mà có lúc vẫn còn
sợ đây lại là một giấc mơ. Sài Gòn thân yêu của tôi đã được giải
phóng! Tôi đang đứng đây thật rồi, tôi sẽ được gặp lại những
người thân yêu, hạnh phúc biết nhường nào!
Nhưng than ôi, niềm vui lại không trọn vẹn... Số là sáng hôm
đó khi ra đứng trước cổng, thấy một cậu thanh niên vừa đèo một
anh bộ đội đi dạo chơi trong thành phố trở về, tôi gọi cậu ta lại
và bảo muốn nhờ giúp cho một việc là đến Nhà thờ Tin Lành Sài
Gòn tìm hỏi tin tức gia đình, bởi theo lời kể của chị Bảy Liên thì