Page 506 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 506
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 505
Má tôi đã trở về sinh sống ở Sài Gòn, mà Ba Má tôi là người có
đạo, hơn nữa anh chị Hai Thuấn cũng là những mục sư kỳ cựu nên
may ra người ta cũng biết. Cậu ta trả lời gọn hơ: “Xong ngay!” rồi
lên xe chạy đi, tôi nhìn theo nhưng chẳng mấy tin tưởng. Chẳng
ngờ đến trưa thì cậu ta quay trở lại thật, bảo rằng đã tìm được
nhà và đã báo tin cho gia đình, còn nói thêm là Má tôi đã qua
đời, vừa mới chôn cất hôm qua, nói xong tôi chưa kịp có lời cám
ơn thì đã lên xe rồ máy chạy đi, tôi nghe mà giật cả mình nhưng
trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi. Vừa lúc đó đứa em kế tôi là
Chín Giáp ngồi trên chiếc xe Suzuki cà tàng chạy tới tìm tôi và
báo hết mọi chuyện. Lúc này tôi mới tin là Má tôi đã qua đời thật,
bỗng thấy trời đất như đang quay cuồng, ruột quặn đau như bị
ai cắt, bao nhiêu niềm vui và hy vọng phút chốc đã tan hết. Thế
là con đường đã đi được hai mươi lăm năm, ước chi tôi có thể về
sớm năm ngày, chỉ năm ngày cuối cùng của hai mươi lăm năm
thì chắc chắn sẽ được gặp lại Má tôi sau mấy mươi năm xa cách
và thời khắc hai mẹ con gặp lại nhau sẽ là những phút giây tuyệt
vời, mừng vui vô hạn. Nhưng... thế là hết. Niềm hy vọng và mong
chờ suốt mấy mươi năm sẽ mãi mãi trở thành vô vọng... Nhưng
biết làm thế nào được, chiến tranh bản chất là tàn nhẫn, có bao
giờ nó biết thương ai! Cũng vì cuộc chiến tranh này mà cách đây
mươi năm tôi đã không có dịp đứng trước mặt Cha trong những
giây phút cuối cùng khi Người đang hấp hối lâm chung, còn hôm
nay đây thì chỉ chậm có mấy ngày thôi mà tôi cũng không về kịp
để có thể đến đứng bên cạnh Mẹ trước khi người bước chân ra đi
vào cõi vĩnh hằng. Tôi đành phải tìm cách tự an ủi bằng một lý lẽ
gượng ép là nếu được gặp Mẹ nhưng sau đó người lại qua đời thì
chắc là tôi sẽ đau đớn gấp bội, thôi thì thế này có khi còn dễ chịu
đựng hơn, và tôi lại cố hướng suy nghĩ đến việc sắp được gặp lại
anh chị em để làm niềm vui.