Page 531 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 531
530 Khi Tổ quốc gọi
mặt hầm hầm, nó hết sức hoảng bèn nói lắp bắp: “Dạ... dạ thưa
phải, mà em đã thôi làm từ lâu rồi!”. Nó lớn hơn tôi mấy tuổi,
nhưng sợ quá nên xưng “em”. Tôi hỏi dồn: “Vậy mày có biết tao
là ai không?”. Nó đáp: “Dạ thưa không, mà... mà chỉ nhớ mài
mại...”. Tôi nói: “Tao là con ông Năm Nhường, người đã bị mày
đánh cho mang tật hồi năm 1948 tại cầu Mù U, mày có còn nhớ
chuyện đó không?”. Nói đến đó thấy mặt mày nó tái xanh tái
mét, chắc nghĩ rằng đang thời tranh tối tranh sáng này tôi cũng
dám móc súng ra bắn nó ngay tại chỗ để trả thù chớ chẳng phải
chơi! Và điều đó cũng rất có thể lắm chớ! Nhưng cũng lạ, sao
lúc đó con người tôi bỗng trầm tĩnh trở lại, và cũng thấy có hơi
thương hại, nên tuy nét mặt vẫn nghiêm nhưng giọng nói ôn
tồn hơn: “Nói cho mà biết, để mà chừa”. Rồi tôi bỏ đi, không
thèm dòm lại.
Tôi cũng đến thăm chị Tám Châm là con của bác Ba Vẹn, từ
Sài Gòn về cất nhà tại Cái Tôm trên đất cũ của bác Ba. Nói đến
gia đình bác Ba Vẹn thì thấy cả một câu chuyện về vật đổi sao
dời. Bác vốn giàu có là thế, ruộng đất cò bay thẳng cánh, tiếng
tăm cả Cao Lãnh ai mà không biết, nhưng đến nay thì không
còn gì hết. Lúc tôi trở về Cao Lãnh thì gia đình bác chỉ còn chị
Tám Châm là con gái duy nhất, nhưng vì người chồng bỏ bê gia
đình, rồi chị còn bị ám ảnh về phần ruộng đất đã bị vuột khỏi
tầm tay v.v... nên người càng già càng trở nên lú lẫn, quên trước
quên sau, mãi cho đến khi qua đời cũng vẫn thế. Còn đứa cháu
nội là Đại tá Khuyến thì đi di tản rồi cũng bệnh chết ở Mỹ, hiện
nay chỉ còn duy nhất đứa cháu nội gái tên Hạnh cũng đang ở
bên Mỹ. Cho nên hôm nay về Cao Lãnh mà hỏi đến gia đình bác
Ba Vẹn thì ít ai còn nhớ. Những lúc từ Mỹ về nước gặp lại chúng
tôi, chị Tư Hoa thường so sánh gia đình chúng tôi với gia đình
bác Ba Vẹn, cho rằng gia đình chúng tôi tuy lúc trước không