Page 539 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 539
538 Khi Tổ quốc gọi
thông thống với chín, mười cái giường khác, không một chiếc
màn che. Có một lần đang ngủ trưa thì chú Chín Nam bất ngờ
từ Sài Gòn xuống vào thẳng nơi tôi đang nằm, thấy cách tôi ăn
ở như thế thì rất ngạc nhiên: “Tưởng ông xuống đây ngon lành
lắm đấy chớ, ai dè lại ăn ở như thế này!”. Khi tôi đến công tác
ở Văn phòng Ủy ban Nhân dân Tỉnh thì được bố trí cho một
phòng nhỏ, kê một chiếc giường và đặt một cái bàn, làm phòng
ngủ kiêm phòng làm việc. Có một lần chị Tư Hoa đến thăm,
nhìn vào bữa ăn của tôi chị cũng hỡi ôi với mấy con cá con kho
mặn của bếp tập thể. Còn chuyện rượu chè bia bọt, cà phê hủ
tiếu thì chẳng bao giờ.
Lúc này cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam đang thời
ác liệt. Theo yêu cầu của Tỉnh đội, tôi đến tham gia sản xuất
lựu đạn gài để bảo vệ đường biên, một việc làm không khó,
bởi tôi vốn là dân quân giới từng am hiểu kỹ thuật sản xuất
lựu đạn. Tôi góp sức làm kim hỏa và phần vỏ. Làm vỏ bằng
sắt khá phức tạp mà năng suất lại kém, tôi bèn nảy ý lên Sài
Gòn đặt đúc vỏ nhựa, mang về nhồi thuốc nổ và những mảnh
kim loại, vừa giản đơn, vừa chịu được nước. Còn anh em bên
quân giới tỉnh đội lại có sáng kiến lấy hạt nổ của đạn Colt-12
làm nụ xùy, thuốc nổ TNT thì cưa từ các quả bom không nổ
của Mỹ. Như vậy là vật liệu và kỹ thuật sản xuất lựu đạn đã
được giải quyết ngay tại chỗ, không phải cầu viện tới ngành
quân giới cấp trên.
Trong việc làm lựu đạn lại có một chuyện nhớ đời. Số là để
kiểm tra độ an toàn khi va chạm, tôi cho đào một cái hố như
hố cá nhân, bỏ năm quả lựu đạn xuống dưới rồi giật dây cho
nổ một quả để thử nghiệm. Nhưng điều mà tôi không hề lường
trước là khi một quả vừa nổ thì sức ép không khí đã hất tung