Page 534 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 534
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 533
đã có thể chở nó ra về. Nhớ hoài cái cảnh nó vào quán phở ở
thị xã Tây Ninh ăn một lúc hai tô liền và bảo rằng chưa bao giờ
ăn phở lại ngon như vậy! Sau đó trong chuyến di chuyển máy
móc về đặt trạm sửa chữa máy cày tại Mỹ Quý tôi cũng cho nó
tháp tùng về tìm cơ hội làm ăn sinh sống. Rồi viên đại úy giáo
viên Anh văn ngày nào của Trường Sinh ngữ Quân đội Việt
Nam Cộng hòa lại có cái nghề mới là luộc hột vịt lộn, pha nước
chanh giải khát đem ra bán cho thầy thợ và các khách hàng
đến chữa máy, rồi sau đó đã trở lại nghề giáo viên sinh ngữ tại
trường học Mỹ Quý. Thế nhưng sau này có người kể lại với tôi
rằng mấy đứa con của nó có ý oán trách là tại sao tôi lại đưa cả
gia đình chúng nó về ở nơi đồng quê cực khổ như vậy, tôi nghe
mà buồn hết sức, bởi lúc đó nếu ở lại Sài Gòn thì liệu cha con
chúng nó có thể làm gì được ra tiền để mà sống? Đúng là lòng
người khó chiều!
Trong một chuyến ra Hà Nội công tác tôi lại cất công đi tìm
thăm thằng Bữu là con chị Tư Hoa. Đây là một chuyến đi khá
gian nan, tám giờ tối tôi đưa xe đạp lên tàu hỏa đi tới năm giờ
sáng là đến Yên Bái, rồi bắt đầu đạp xe qua một vùng đồi núi
không biết bao nhiêu cây số, đến giữa trưa lại phải vượt qua một
cái đèo cao ngất; đến đỉnh đèo vừa nóng lại vừa khát, tôi bụm tay
hứng nước từ một khe nhỏ trong núi chảy ra, uống thật đã khát.
Nhưng khi xuống đến chân đèo thì tôi bắt đầu bị đau bụng, có lẽ
do uống nguồn nước bị nhiễm khuẩn. Tôi vẫn cố đạp đến hai, ba
giờ chiều thì tới Trại Cải tạo. Bây giờ nghĩ lại tôi không thể hiểu
bằng cách nào tôi có thể từ Yên Bái mà chỉ qua hỏi thăm đường
đi lại có thể tìm đến trại giam của nó ở tận bên Sơn La với hành
trình gần cả một ngày đường đèo núi? Đến nơi tôi bèn trình
giấy đi đường của Đơn vị và xin được phép gặp, nhưng đề nghị
với Trại là đừng cho biết tôi là cậu ruột, mà nói là một phóng