Page 538 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 538
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 537
dàng hơn. Mà được về Đồng Tháp cũng là nguyện vọng từng
ôm ấp bấy lâu nay của tôi, mong muốn được trở về phục vụ quê
hương. Thứ đến là tôi nghe nói tỉnh Đồng Tháp có ý định thành
lập trường Trung cấp Nghệ thuật, lúc đó tôi sẽ xin cho bà xã về
phụ trách trường này, gia đình sẽ được sum họp.
Khi mới về công tác ở Đồng Tháp, tôi thường nghe bà con
nông dân nói rằng ngại nhất là vào hợp tác xã, ruộng đất góp
chung, đến giờ đánh kẻng đồng loạt ra đồng, thà cứ để mạnh
ai nấy làm, cuối mùa Nhà nước bắt đóng thuế bao nhiêu cũng
được. Thế nhưng sau này bị “vận động” vào tập đoàn thì cũng
na ná như vào hợp tác xã, cũng gom hết ruộng đất, cũng làm
chung, rồi cuối mùa cũng ăn chia chủ yếu theo ngày công lao
động. Kết quả là Đồng Tháp Mười ruộng đất cò bay thẳng cánh
mà vẫn thiếu gạo ăn phải độn củ mì, bo bo. Rồi cách thực hiện
Chính sách cũng làm cho người ta bất mãn. Có người nói rằng:
“Thấy ký gạo thì bắt ký gạo, thấy con heo thì bắt con heo, còn
thấy cây cầu hư sờ sờ trước mắt thì không ai bắc”. Có bà còn cay
nghiệt hơn: “Hồi còn kháng chiến thì tao nuôi nấng che giấu
tụi nó, còn bây giờ giặc mà có trở lại thì tụi nó có chui xuống lỗ
nẻ tao cũng nấu nước sôi đổ cho nó trồi lên”. Dân khổ mà cán
bộ nhà nước cũng khổ. Như anh Mười Nhẹ, đường đường một
chủ tịch tỉnh mà phải hút thuốc bằng giấy lịch, bữa cơm cũng
chỉ có mấy con cá hủng hỉnh, tôi phải qua bên Thương nghiệp
xin từng ký đường để bồi dưỡng. Quả là xã hội đang bế tắc chưa
thấy có lối ra!
Về đây thì cuộc sống vật chất khác xa cuộc sống tại Sài Gòn.
Ở Sài Gòn, tôi sống trong một vi la rộng rãi, phòng ốc đàng
hoàng, đầy đủ tiện nghi. Khi mới về Đồng Tháp thì sống trong
khu tập thể, chỉ với một chiếc giường cá nhân, trên trải chiếu,