Page 29 - nam bo xua va nay
P. 29
“Gia Định nlìất thóc nhì cau " - câu ngạn ngữ ấy phản ánh sự
trù phú của một vùng đất mới. Trên cơ sở sản xuất nông nghiệp
bước đàu phát triển, các thị tứ, các chợ nông thôn dần dần hình
thành, làm nơi để dân chúng đến trao đổi nông sản, thực phẩm, sản
phẩm thủ công nghiệp cùng những vật dụng cần thiết khác của đời
sống. Thời kỳ này, trên địa bàn huyện Tân Bình (bao gồm phần lớn
Long An) đã xuất hiện 5 chợ lớn: Rạch Cát, Sài Gòn, Phú Lâm, Lò
Rèn, Bình An(9) và đất Long An cũng sớm trở thành cửa ngõ và đầu
mối lưu thông buôn bán quan trọng giữa xứ đô hội Sài Côn với
đồng bằng sông Cửu Long. Trong các thế kỷ XVII, XVIII, khi chưa
mở kênh Ruột Ngựa (1772), thì thuyền buôn đi từ sông Bình Dương
vào sông Đại Phong (rạch Ông Lớn) lên sông Xá Hương, đến sông
Tra tới sông Kỳ Hôn, rồi ra sông lớn Mỹ Tho(10).
Ớ vùng tày bắc và tây nam Long An, thuyền buồm đi theo
tuyến đường sông Rạch Cát-Chợ Đệm-Bến Lức-Thủ Thừa-Vàm cỏ
Tây-Rạch Chanh-Mỹ Tho. Đây là đường sông thứ hai nối Sài Gòn
với đồng bằng sông Cửu Long. Trên đường sông này, ở những giáp
nước và các bến sông, đã hình thành những tụ điểm buôn bán lúa
gạo, nông sản, hàng thủ công. Những tụ điểm này về sau phát triển
thành những chợ như chợ Phước Tú (Bến Lức), chợ Cai Tài (Vàm
Cỏ), chợ Vũng Gù (Tân An)...
Từ thập niên cuối thế kỷ XVIII, tình hình khai phá ở vùng đất
Long An được đẩy mạnh hơn do chính sách khuyến khích khẩn
hoang và sản xuất nông nghiệp của Nguyễn Ánh nhằm tích trữ lương
thực cho cuộc chiến tranh chống Tây Sơn. Trên vùng đất Long An,
tháng năm 1790, Nguyễn Ánh cho đặt “Sở đồn điền”, rồi “lệnh cho
các đội túc trực và các vệ thuyền dinh trung quân ra vỡ ruộng... đặt
tên là trại đồn điền cấp trâu bò, điền khí và thóc, ngô, đậu giống”0
32