Page 326 - nam bo xua va nay
P. 326
nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, nếu kể tên ra thì làm sao kể hết. Mỗi
người một hoàn cảnh, mỗi tuổi ấu thơ riêng, không nên và không
thể nào đem cái tiềm thức, cái tuổi ấu thơ của mình ra để áp đặt cho
kẻ khác.
Thời buổi nào cũng thế việc văn chương khó đem lại giàu
sang “Dại như trẻ con choi diều đứt dây Không đứt dây, con diều
giấy chỉ lên cao đến mức nào đó thôi, bị hạn chế, dây đứt, người
chơi sung sướng, ngỡ rằng nó đã lên cao, biệt tích, trên chín tầng
mây, dè đâu trong thực tế nó đã dầm trong vũng bùn, hoặc treo lủng
lẳng trẽn sợi dây điện nào đó, như người tự tử, thắt cổ mà chưa chết,
đung đưa. Nói đến Chân, Thiện, Mỹ thì bao la trừu tượng, bao nhiêu
vấn đề nóng bỏng, tính dục. Hàng tiêu dùng (có tiền mới mua được,
để giữ thể diện). Bạo lực, Quảng cáo thương mại lắm khi gây ảo
tưởng về chân lý. Cái hố giữa người nghèo và người giàu càng sâu
rộng, buổi giao thời.
Làm sao cho con người bớt ích kỷ, thêm lòng vị tha, bớt nghèo
khổ, thêm hạnh phúc, bớt thù hận, thêm khoan dung. Biết rằng khó,
nhưng phải viết. Mục đích xem như khó đạt mà dường như có thể
đạt được. Nơi hẹn sau cùng của người làm văn hóa, làm chính trị,
làm khoa học là đó. Mò mẫm, khám phá. Vì vậy, nên hiểu nhau hơn
“Trán thẹn mây cao, nợ chửa tròn” (thơ của Vũ Anh Khanh).
{Xưa & Nay 10/97)
354