Page 51 - phan 2
P. 51
chợ ra ngồi đái! Sau đó chúng tôi dời đến ở tại nhà bà Xã
(1)
Long, nằm xéo xéo Dinh Tỉnh trưởng Cần Thơ. Cả gia đình
năm, sáu người dồn vô một căn của garage, khá chật. Trong lúc
đó căn kế bên chỉ có hai vợ chồng chú Tư Mẹo lái xe, và kế đó
nữa là căn của một mình ông Tư Paul, con bà Xã Long. Nhà
không có bếp riêng, không cầu tiêu riêng, mỗi lần đi vệ sinh
phải ra cổng và đi ngang qua một dãy nhà khoảng chục căn mới
tới cái nhà xí công cộng. Nhưng cũng có cái tiện là có điện và
nước máy, những thứ mà lần đầu tiên mới có trong nhà chúng
tôi, bởi trước kia ở Cao Lãnh, dù là gần chợ, nhưng cũng chỉ là
đèn dầu và nước lu. Lúc đó tôi chợt nghĩ, phải chi có thằng Tư
Lộc và mấy đứa khác trong ruộng đồng Mỹ Quý đến đây, tôi chỉ
cần bật công tắc đánh “tách” một cái là đèn sáng trưng, thế nào
tụi nó cũng giật mình phục sát đất!
11. Bưng biền vẫy gọi
Khi cả nhà đã ở yên đâu đó, tôi bèn xin ông bà già cho trở
về Mỹ Quý tham gia kháng chiến. Ba tôi hỏi một câu: “Bộ mày
không muốn đi học nữa à?”. Phải chăng đối với tôi thì tất thảy
những gì mà những người thân trong gia đình và bản thân tôi,
đã thấy, đã có đóng góp từ khi có phong trào Thanh - Thiếu
niên Tiền phong, đến khi cướp chánh quyền, khi Pháp trở
lại, cho đến lúc tản cư vào vùng tự do, được hòa nhập vào cái
không khí hừng hực của chiến khu đã khiến tôi tự coi mình đã
là người của kháng chiến. Mà tôi cũng không tính xem ở cái
tuổi mười bốn, mười lăm thì vô trong đó mình có thể làm được
cái gì, ở đâu, ai chịu nhận... thế nhưng cứ muốn đi là xin đi. Nên
1 Góp chợ: thu tiền thuế chợ.
119