Page 49 - phan 2
P. 49
con vào trong một cái phòng của đình Thành Lợi, cho nằm trệt
đưới đất, không mùng mền chăn chiếu gì cả. Đêm đó tôi không
tài nào ngủ được, mà Ba tôi cũng thế, bởi nghe nói lính Hòa
Hảo đã ngán vì chúng rất tàn ác, mổ bụng giết người như chơi.
Trong phòng giam lại thấy treo hai thanh kiếm trên tường, mà
thú thật thấy kiếm thì ớn hơn thấy súng dữ lắm! Qua một đêm
không ngủ, khi thấy trời sáng thì rất mừng, bởi như vậy là chưa
sao vì tụi này nếu có giết thì thường thủ tiêu vào ban đêm.
Sáng hôm sau tụi nó cho chúng tôi ra ngoài đi vệ sinh, may
quá cây cầu tiêu lại bắc trên hầm cá dồ nằm cạnh đường đi,
thỉnh thoảng có người qua lại, nên Ba tôi cứ nhắn cầu may qua
một vài người, nhờ đi báo tin dùm đến anh chị Tư. Lại cũng
thật may là đã gặp đúng một tín đồ Tin Lành, nên họ hết lòng
giúp đỡ. Đến chiều thì anh Tư qua tới, vào nói chuyện với tay
trung đội trưởng Hòa Hảo, thế là nó thả chúng tôi ra. Cũng thật
bất ngờ, theo như lời anh Tư sau này nói lại, thì tay trung đội
trưởng Hòa Hảo tên là Tư Lính này đã lén cầu nguyện vô đạo
Tin Lành, nên anh Tư đến nói là được ngay. Sau khi được chúng
thả, ra nhận lại chiếc ghe tam bản thì thấy nó đã bị kéo lên bờ
và chúng cũng đã xé rách nhiều chỗ trên cái cà rèm, chắc chắn
là để tìm dấu vết của Việt Minh, bởi thấy chúng tôi đến tìm thầy
Bích vốn là người thân Việt Minh đã bỏ nhà đi nơi khác. Cũng
thật may là trước khi qua sông Sa Đéc, Ba tôi đã cẩn thận xếp
nhỏ cái giấy đi đường do chánh quyền cách mạng xã Mỹ Quý
cấp nhét kín dưới kẹt bổ chèo nên chúng không tìm ra, còn nếu
giấu trong kẽ lá như người ta thường làm thì có khả năng đã bị
chúng phát hiện. Mà bắt gặp cái giấy đó của Việt Minh là chúng
có thể giết ngay, không đợi sự có mặt của anh Tư. Và cũng theo
như anh Tư cho biết, một khi nó đã kéo ghe lên bờ và phân tán
đồ đạc, như việc nó giấu mất cái nón nỉ của Ba tôi rồi bảo không
117