Page 46 - phan 2
P. 46
nhà chạy sâu tận trong ngàn ba ngàn tư, túm lá đưng làm chòi
che nắng che mưa, chờ đến khi có tiếng mõ báo yên mới dắt díu
nhau trở về. Nhưng đã qua bao nhiêu lần như thế mà không
thấy bóng dáng tàu bè Tây tà đâu cả, nên người ta cũng dần dần
bớt sợ, chỉ cho đàn bà con nít chạy trước, còn đàn ông con trai
thì nấn ná ở lại nghe ngóng.
Một lần nọ nghe tin chắc chắn là tàu Tây sẽ vào, nhưng dù
có mõ báo động mà tôi và vài đứa nữa vẫn chưa chịu chạy, lại
nhân lúc nhà bác Ba vắng người mấy đứa cùng nhau rượt bắt
con gà mái tơ làm thịt, rồi hái một trái đu đủ hườm hườm trộn
gỏi xé phay chén ngon lành. Bụng nghĩ có nhanh nhất thì quá
trưa Tây mới vô tới, còn dư thời gian để chuồn, và cũng sẽ đổ
thừa gà mất là do Tây bắt. Thế nhưng đợi mãi đợi mãi cho khi
có tiếng mõ báo yên mà chẳng thấy mặt thằng Tây thằng Tà nào
cả. Buổi chiều về kiểm lại thấy mất gà, và còn phát hiện một vài
dấu vết còn rơi rớt của “cuộc chiến” khi trưa thì người nhà của
bác Ba nhất quyết là “chuyện này chỉ có tụi thằng Phiên làm chớ
chẳng có ai khác vô đây, bởi đâu có thấy bóng dáng tụi nó chạy ra
đồng!”. Còn tôi thì một thời gian khá lâu không dám léo hánh
tới nhà bác Ba, nhưng nhớ lại vẫn còn khoái chí.
Đề phòng mãi việc tàu Tây vào bố ráp nhưng không thấy,
thì máy bay của giặc lại đến bắn phá bất ngờ. Nói bất ngờ vì
trước đây cũng vài lần có máy bay bay qua, nhưng chỉ là những
chiếc Dakota, loại chuyên vận tải hàng hóa, nên ít nhiều mọi
người cũng có phần coi thường cho dù đã có đề phòng, nhóm
chợ vào ban đêm. Cũng có người cho rằng nó bay chỉ để dọa
người ta mà thôi! Thế mà vào một buổi trưa, vừa cơm nước
xong chưa kịp nghỉ ngơi thì máy bay địch đã ào tới bắn dọc theo
kinh. Loạt đạn đầu chúng bắn trúng vào chiếc ghe của gia đình
114 Nguyễn Long trảo