Page 47 - phan 2
P. 47
đang đậu dưới bến, và trong loạt tiếp theo của chiếc thứ hai đã
bắn trúng đầu gối chú Tư Chiểu ở nhà kế bên, có mấy viên bắn
rách bồ lúa, làm sạt một mảng lớn. Sau đó chúng còn tiếp tục
bắn dọc lên hướng chợ Cái Bèo. Tuy máy bay đã bay xa nhưng
mọi người còn chưa hết hoảng sợ, vẫn xoay xoay núp quanh bồ
lúa, e nó còn đảo trở lại bắn. Tan cuộc chạy xuống xem thì thấy
chiếc ghe đã bị lủng nhiều lỗ, nước chảy vào ùng ục, đang chìm
dần, vô phương cứu vãn. Chạy sang nhà chú Tư thì thấy chú
đang hai tay ôm đầu gối, máu chảy thấm xuống ống quần.
Lại là một chuyện khôi hài có thật. Số là sau đó một thời gian
khá lâu, khi mọi căng thẳng sợ sệt đã giảm bớt và vết thương
trên chân chú Tư đã đỡ nhiều, thì trong một bữa nhậu mấy ông
bên hàng xóm xúm lại ghẹo thím Tư, nói rằng thím thật là gan
mà cũng thật là nhát, mặc dầu thấy chú Tư bị thương tét đầu gối
như thế mà vẫn trơ trơ như đá, thế mà khi nhìn xuống dưới “cái
đó”, thấy nó chỉ rách da sơ sơ thôi thì lại khóc hu hu! Thím Tư
cũng chẳng vừa, chấn lại ngay: “Ừa, tôi là như vậy đó! Mà mấy
ông cứ về thử các bà coi, có giẫy đành đạch khi đếm thấy thiếu
một sợi lông của các ông không hả?”. Thế là mấy ông tởn luôn,
cấm có dám mở mồm chọc tiếp!
10. Tìm đường mưu sinh
Tình hình máy bay máy bò ngày càng trở nên căng thẳng
nên Ông Bà già đã bắt đầu âu lo cho sự an toàn của gia đình bởi
ai cũng sợ, nhất là Má và mấy đứa em. Hơn nữa lại cảm thấy nếu
cứ sống lâu dài như thế này cũng khó, bởi phải nhờ vả đủ thứ,
mặc dù gia đình chú Ba rất tốt, vẫn rất sẵn lòng, nhưng ở mãi
như thế coi đâu có được. Ngoài ra còn việc học hành của mấy
đứa nhỏ, mà nơi đây thì đâu có trường lớp gì. Hai Ông Bà bàn
115