Page 50 - phan 2
P. 50
tìm lại được là một minh chứng, tức nó đã có ý định giết rồi
đó. Từng có những giờ phút cận kề bên cái chết mà hai cha con
chúng tôi nào có biết, thật là một trăm lần hú hồn! Còn Ba tôi và
anh chị Tư lại nói đó là phước lành do Chúa ban cho. Hơn sáu
mươi năm sau, khi đất nước đã yên bình và tôi đã gần đến tuổi
tám mươi, nhân chuyến đi cùng chị Hai Thuấn đến thăm nhà
thờ Thành Lợi tình cờ nhận ra ngôi đình, tôi đã vào tìm lại căn
phòng năm xưa thì không ngờ nó vẫn còn đó, chỉ có cái là nó đã
cũ kỹ lắm rồi. Nhìn xuống cái nền gạch tàu nơi hai cha con cùng
nằm năm ấy bỗng thấy lòng xót xa đến rơi nước mắt. Tôi nhớ
lại tất cả những gì đã từng xảy ra tại nơi này, tôi hình dung lại
những giờ phút hiểm nguy mà hai cha con cùng trải qua. Hôm
nay tôi đứng đây một mình còn Ba tôi thì đã vĩnh viễn đi xa!
Sau khi đến Cần Thơ bàn bạc với anh chị Tư và bà sui gia
thì thấy mọi người đều nhiệt tình, hứa sẽ giúp đỡ cho gia đình
qua làm ăn sinh sống nên Ba tôi quyết định trở về Mỹ Quý đưa
cả nhà qua đây. Thế là lại có một cuộc “tản cư” mới, không phải
trên chiếc ghe lớn như lần trước, mà chỉ bằng một chiếc tam
bản nhỏ xíu, chở tất cả gia đình, ngoại trừ anh Bảy ở lại tham
gia công tác kháng chiến tại địa phương. Chuyến này thì quãng
đường đi xa hơn, lại phải vượt qua hai con sông lớn là sông Tiền
và sông Hậu nên nhiều hiểm nguy hơn. Thế nhưng cuộc “vượt
tuyến” cũng thật suôn sẻ, tới đích an toàn, và một lần nữa mọi
người đều cảm ơn Chúa vì Chúa đã ban cho phước lành!
Mấy ngày đầu gia đình trú tạm trong căn nhà lá trong rạch
Cái Khế, nơi tôi đến đậu chiếc tam bản hồi lần trước, cái nhà
mà nhìn ra phía sau là cái sàn nước của căn nhà lá đâu đít, nơi
mà khuya khuya tôi thường thấy cái bà vợ của tay Chà Và góp
118 Nguyễn Long trảo