Page 68 - phan 2
P. 68
Nhà bên phía anh Tư Lộc, chồng chị Tư Hoa, là chủ lò bánh
mỳ Hiệp Sanh, rất khá giả. Anh Ba Lương đứng coi lò bánh,
toàn hút thuốc thơm. Các con cái trong nhà không thấy làm
lụng gì mà vẫn được hưởng cuộc sống sung sướng. Mỗi người
trong nhà đều có xe đạp riêng, anh Tư Lâm thì có xe “cuộc”
để đua, anh Sáu Cang cũng chẳng kém, được bà già mua cho
một chiếc “đờ-mi-cuộc” hạng sang để đi chơi, còn anh Thường,
trạc tuổi tôi, mua chiếc này chạy thấy chán chán thì xin bà già
đổi chiếc khác. Đồng hồ đeo tay thì mỗi người mỗi chiếc mỗi
kiểu khác nhau. Còn tôi là em bên phía chị Tư Hoa thì ngày
này sang ngày khác, mỗi buổi sáng đều phải đến đây để khiêng
thùng vải được Bà già gởi tạm đưa ra chợ cho Bà già bán, có lúc
còn chẳng có tiền ăn sáng, nên cũng cảm thấy cái thân phận
của mình nó thấp hèn hơn người ta một bậc. Tôi chỉ ao ước có
được một chiếc xe đạp thôi, nhưng cũng không tài nào có được.
Tôi từng có lần nằm mơ thấy được Ông Bà già mua cho một
chiếc xe đạp đu-ra mới toanh giống như chiếc xe mà hai chị em
Tuyết Nguyệt, Tuyết Vân là bạn cùng lớp thường chạy đi học.
Những lúc “thèm” quá thì đến mượn xe của anh Thường để
chạy, nhưng không phải lúc nào anh cũng sẵn sàng.
Nhớ có một lần Má sai tôi đi chạy giấy tờ gì đó, nên tôi đến
mượn xe của anh để đi. Được ngồi lên xe là khoái chí, đạp với
tốc độ khá nhanh, bỗng lúc đó có người băng nhanh qua đường,
tôi luống cuống thắng không kịp nên đâm xe vào người làm anh
ta loạng choạng muốn té, còn xe đạp của tôi thì bị lật nghiêng,
khiến tôi phải vội chống tay xuống đường để đỡ nên bị trầy xước
nơi bàn tay. Tôi chưa kịp đứng dậy thì anh ta đã sấn tới nắm lấy
áo tôi và hung hăng hỏi: “Mày có biết tao là ai không mà dám
đụng hả! Muốn biết thì tới bót Ông Cò mà hỏi!”. Té ra người này
là mật thám, vì ở đây người ta quen gọi Jackquemer, chánh mật
136 Nguyễn Long trảo