Page 67 - phan 2
P. 67
Trước kia ở Cao Lãnh cũng biết rằng cuộc mưu sinh của
gia đình là khó khăn, nhưng vẫn là một cuộc sống cách biệt với
chung quanh, lại được tá túc trong ngôi nhà ngói ba gian của Bà
nội nên chưa thực sự coi mình là đứa con nhà nghèo. Về Cần
Thơ thì hiểu rõ hơn về hoàn cảnh thiếu thốn của gia đình, lại
sống bên cạnh một thế giới giàu có, mới phần nào thấu hiểu về
những điều mặc cảm của cái thân phận nhà nghèo.
Trong lớp tôi chơi thân với thằng Phụng, nhà nó nằm sát
bên sông Cần Thơ. Tôi thường đến nhà nó chơi, thỉnh thoảng
xuống sông tắm rồi mò theo kẹt mấy cây cột gỗ ở kè chắn sóng
bắt tôm càng. Nhà nó thuộc loại khá giả, thỉnh thoảng tổ chức
tiệc riêng để nó mời số bạn bè học sinh thân thiết đến ăn, và
không lần nào nó quên tôi, nhưng kiểu tiệc tùng như thế thì tôi
rất ngại. Vì tôi biết thân phận là đứa con nhà nghèo, sẽ không
bao giờ, dù chỉ một lần có thể, dám nói với gia đình tổ chức tiệc
tùng đãi đằng như thế. Mình tới dự, mà không mời lại thì dễ bị
tụi nó khinh là đứa không biết điều, nhưng nếu để tụi nó biết là
nhà mình nghèo không lo nổi một bữa tiệc đãi khách thì chắc
gì tụi nó sẽ không coi rẻ nhà mình? Tôi thấm thía với cái lý trớ
trêu này từ sau cái ngày tôi dự bữa tiệc do ba má thằng Tung là
một gia đình rất giàu ở gần cầu Cái Khế tổ chức để nó thết đãi
bạn bè cùng lớp. Một bữa tiệc với bao nhiêu món vừa ngon vừa
lạ bày la liệt trên cả chiếc bàn dài, nhìn vô đã thấy ngợp, hơn
gấp nhiều lần những bữa ăn Tết của gia đình chúng tôi. Ăn rồi
tôi cũng rất muốn đáp lại lòng tốt của nó, nhưng tôi không thế
nào có điều kiện mời nó đến nhà, dù chỉ để ăn một bữa cơm
thường, chớ nói chi đến việc tiệc tùng đãi qua đãi lại. Tôi thật sự
áy náy và thường cố lánh mặt nó!
135