Page 64 - phan 2
P. 64
có thể lôi cổ những chỗ sai ra ngay từ đầu. Rồi lâu dần trở thành
thói quen, kể cả trong cuộc sống, khi làm xong việc gì, thậm chí
khi nói ra điều gì, cũng cố gắng kiểm tra lại để tránh sơ suất.
Tôi thi đậu vào Trường Trung học Phan Thanh Giản theo hệ
Lycée của Pháp, và vì đạt điểm cao nên được cấp học bổng. Nếu
theo cách phân chia cấp học như hiện nay thì Trường Trung
học Cần Thơ chỉ ở bậc trung học cơ sở, nhưng vì nó là trường
trung học duy nhất của các tỉnh miền Tây nên muốn vào học
được ở trường này thì không dễ chút nào, vì một là phải học
giỏi, bởi phải qua thi tuyển để chọn các học sinh có điểm cao
nhất, hai là gia đình phải thuộc hạng khá giả mới đủ tiền ăn
học, còn học sinh các tỉnh xa thì phải là con cái nhà giàu. Bởi
thế, với điều kiện kinh tế eo hẹp như gia đình tôi mà được vào
học thì cũng thật hiếm, và cũng là một cố gắng lớn của Cha Mẹ.
Tuy hoàn cảnh gia đình như thế nhưng tôi thì chẳng muốn tỏ ra
thua kém bạn bè nên vẫn cố nèo Bà già sắm cho áo sơ mi quần
soọc trắng, giày xăng đan da, với lý do là trường bắt mặc đồng
phục. Nhưng khi thằng Chín Giáp vào trường phát hiện không
phải như vậy, nó về nhà méc với Ông Bà già, thì việc cũng đã
rồi. Hơn nữa có lẽ vì tôi đã vinh dự vào được trường trung học
thì việc tôi cố “làm sang” một chút cho bằng anh bằng em cũng
đáng được bỏ qua lắm chớ, nên mọi việc rồi cũng êm xuôi. Tôi
nghĩ bụng, chuyến đi thi vào Trường Mỹ Tho mấy năm trước nó
vất vả tốn kém biết bao nhiêu, lại còn thi rớt nữa, mà Ba tôi có
cự nự gì đâu, huống chi là chuyện nhỏ xíu như thế này!
Trong thời kỳ học ở Trường Cần Thơ, từ một quan niệm
không đúng mà tôi đã phạm phải một sai lầm nhớ đời trong
cách ứng xử đối với các thầy học của mình. Tôi cho rằng tất cả
những thầy giáo đang dạy ở trường trong vùng Tây kiểm soát
132 Nguyễn Long trảo