Page 65 - phan 2
P. 65
tức là đang làm việc cho Tây và như vậy là theo Tây hết, còn tôi
là người kháng chiến chống Tây, vào thành học để nâng cao
trình độ văn hóa xong rồi sẽ trở lại kháng chiến tiếp chớ đâu có
chịu theo Tây, cho nên đối với họ tôi đã thiếu sự tôn kính cần
thiết và trong thâm tâm thậm chí có phần coi thường họ.
Sự việc xảy ra khi sơ kết học kỳ một tôi được xếp hạng tư,
nhưng tôi cho rằng cách xếp như vậy là chưa thỏa đáng, chớ
đúng ra xếp hạng nhất, hạng nhì mới phải. Tôi không còn nhớ
vì sao mà tôi có cách phán đoán như thế, phải chăng nó xuất
phát từ cái ý nghĩ tự kiêu đang mang sẵn trong người cộng với
cái nguyên cớ là thiếu lòng tin đối với các thầy? Tôi đã viết cho
thầy Trọng, một ông giáo già mà cả trường ai cũng vì nể một
bức thư với những lời lẽ bốc đồng đầy khiêu khích, trong đó có
đoạn: “Nếu mấy ông dùng thế lực để áp bức tôi, thì tôi sẽ dùng
lực để đáp trả!”. Thế là xảy ra chuyện lớn, nhà trường triệu tập
hội đồng kỷ luật và yêu cầu gia đình phải có mặt. Một câu mà
người ta cật vấn tôi là: “Anh nói sẽ đáp trả bằng lực, vậy lực đó
là lực gì?”. Mà chính bản thân tôi, tuy đã viết như thế nhưng
cũng chưa dự định sẽ làm gì, mà cho dù có định làm cái gì đó
để “đáp lại bằng lực” thì cũng đâu dám nói ra nên chỉ cúi gằm
mặt ngồi im. Cuối cùng người ta quyết định hình thức kỷ luật
là đuổi học một tuần lễ và cắt luôn học bổng.
Chắc là Ba tôi cảm thấy rất xấu hổ và bực mình nên khi vừa
về tới nhà là đã nói ngay với tôi: “Giỏi quá há! Muốn chống thì
vô trỏng mà chống, còn muốn ở lại học thì phải học cho đàng
hoàng.” Và ông lại nói thêm: “Mày làm khổ thêm cho Má mày
rồi đó, lấy tiền ở đâu mà đóng cho mày đi học?”. Cái điểm này
mới làm cho tôi đau, bởi biết rồi đây Má phải nặng gánh lo
thêm trong khi đồng ra đồng vô đang hết sức eo hẹp, chớ còn
133