Page 13 - tap 2 phan 1
P. 13
đi đến lúc tối mịt mới dừng lại nghỉ đêm. Tôi tìm hai cây tràm có
khoảng cách vừa phải để căng võng, nhưng than ôi, muỗi ở đâu
mà nhiều thế! Lính miền Đông thì đâu có mùng, mặc dù võng của
tôi có tấm đắp dính liền nhưng chẳng xi nhê gì cả. Muỗi đốt từ
dưới lên, muỗi chui qua các khe hở cắn vào mặt vào tay... không
thể chịu nổi. Tôi đành phải ngồi dậy cầm áo quơ liên tục nhưng
cũng không ăn thua. Trong lúc đó thì anh chàng Đạt vì có chiếc
võng dù, muỗi không châm từ dưới lên được, có cả tấm đắp cũng
bằng vải dù trùm kín mặt, lại trải qua một ngày hành quân mệt
nhọc nên ngủ ngon lành, thỉnh thoảng mới thấy cựa quậy một tí.
Tôi bèn nghĩ kế, tháo võng lên mắc ở lưng chừng trời, cao hơn
mặt đất gần hai mét, may ra sẽ đỡ hơn? Nhưng cũng vô ích, vì
chiều cao chừng ấy thì có ăn thua gì!
Lúc này trăng đã bắt đầu lên, nhìn xa xa thấy có chiếc ghe
nhà ai đang đậu và trên bờ thì có cái mùng rộng căng giữa mấy
gốc tràm. Tôi trèo xuống đến gần xem thì thấy có hai vợ chồng
đang ngủ say. Đắn đo một hồi, và cũng bị đàn muỗi đói “thúc đít”
nên bèn đánh liều, nhè nhẹ vén mùng lên, chui vào nằm cạnh
người chồng, khẩu carbine tấn bên ngoài, rồi vì quá buồn ngủ
nên nhắm mắt ngủ luôn. Đang ngon giấc bỗng cảm thấy như
có ai đập đập vào vai, bừng tỉnh thì thấy trời đã sáng, ngồi bên
cạnh tôi là ông chồng, còn bà vợ thì đang bước đi xuống ghe. Tôi
hoảng hồn ngồi dậy định xin lỗi, thì trời phật, trước mặt tôi là
thằng Xích, bạn học thời lớp Nhất với tôi, mặt tròn vành vạnh,
hàm răng hô, không thể sai được; và Xích cũng đang trân trân
nhìn tôi đầy kinh ngạc, tay vỗ vỗ vào trán, tuồng như cố nhớ ra
khuôn mặt nào đây. Tôi mừng quá nói to: “Trời ơi, Xích! Tao là
thằng Trảo đây mà!”. Xích nhớ lại liền, bèn nắm chặt lấy tay tôi
kêu: “Trời ơi, Trảo! Sao mày lại ở đây?”. Lúc này cô vợ nghe tiếng
lạ bèn quày quả quay trở lên. Tôi ngồi tại chỗ nói sơ qua chuyện
hành quân về Cao Lãnh, nghe đến đây Xích chộp luôn: “Thì tao
Nối lại đôi bờ 267