Page 9 - tap 2 phan 1
P. 9
Hơn thế nữa, bên cạnh ta còn có nước Lào anh em nằm dọc dãy
Trường Sơn, và một Campuchia cũng là anh em đang nằm sát
nách, kẻ địch nào có thể lập được một phòng tuyến dài cả ngàn
cây số để bịt suốt cả đường biên? Mà lúc đó chúng tôi đâu chỉ
còn là những đơn vị đầu trần chân đất!
Nhưng có lẽ vì quá nặng tình nặng nghĩa với đồng bào, với
quê hương mà chúng tôi, những người “được” ra đi tập kết lại coi
nhẹ hoặc vô tình quên đi một mặt khác rất quan trọng như cấp
trên đã phân tích, đó là việc giải phóng hoàn toàn miền Bắc và xây
dựng chủ nghĩa xã hội trên một nửa đất nước, cho dù phải chấp
nhận sự hy sinh chịu đựng của đồng bào trên nửa phần còn lại của
Tổ quốc thân yêu.
Há chẳng phải chúng tôi đã từng hình dung và mơ ước sau khi
hòa bình sẽ xây dựng một xã hội xã hội chủ nghĩa như Liên Xô, văn
minh hiện đại, có nhiều nông trường, nhiều nhà máy, người dân
được hưởng cuộc sống thanh bình, ấm no hạnh phúc, như những
câu chuyện từng được đọc, những bài hát từng được nghe?
Há chẳng phải chúng tôi từng mơ ước một ngày nào đó sẽ
được đào tạo thành những chiến sĩ hải quân, những người lính
lái xe tăng, những phi công cho một quân đội chính quy, hiện đại
thay cho những người lính đầu trần chân đất?
Tất cả những điều mơ ước kể trên chỉ có thể trở thành hiện
thực một khi ta có được một miền Bắc xã hội chủ nghĩa mà bắt
đầu phải là việc chuyển quân đổi vùng, không có sự lựa chọn nào
khác; hơn nữa trên đầu chúng tôi còn có “cái vòng kim cô”: đã là
lính thì phải chấp hành mệnh lệnh, mệnh lệnh phải được chấp
hành nghiêm chỉnh.
Mọi chuyện đã được quyết, thời gian ngắn ngủi còn lại chúng
tôi phải làm hai việc: Một là chuyển các loại vũ khí dự kiến để lại
Nối lại đôi bờ 263