Page 10 - tap 2 phan 1
P. 10
hoặc không thể mang theo về kho Quân khu cất giấu, dự phòng
cho một kế sách lâu dài; hai là làm công tác dân vận tuyên truyền
thuyết phục đồng bào về thắng lợi chung của đất nước, về nghĩa
vụ phải nghiêm chỉnh thi hành Hiệp định Genève.
Việc thứ nhất thực hiện khá dễ dàng, chỉ trong vòng ba ngày
là đã làm theo đúng yêu cầu của Phân Liên khu.
Còn việc thứ hai thì khá gian nan bởi vì những điều băn
khoăn lo lắng và thắc mắc của đồng bào cũng chẳng khác gì anh
em chúng tôi, mà một khi bản thân chúng tôi còn chưa thông thì
khó mà tuyên truyền thuyết phục được ai. Đồng bào bảo rằng
các anh đi thì yên phần các anh, còn chúng tôi tay không ở lại thì
làm sao mà chống chọi để khỏi bị chúng nó trả thù. Trước câu
hỏi khó giải đáp đó, chúng tôi đã lấy cái lý về khả năng trở về của
chúng tôi để giải thích, nhưng bà con cho rằng chuyện ấy còn rất
xa chớ mai mốt thì “tụi nó” đã đến đây rồi. Cứ mỗi nhà chúng tôi
đến thì không nhà nào lại không khóc lóc đòi ôm mùng ôm chiếu
đi theo chúng tôi, bảo gian nan cực khổ đến mấy cũng thề cùng
nhau chịu đựng.
Nhưng cho dù có thắc mắc, có lo lắng và thậm chí có oán
trách đến cỡ nào thì đồng bào cũng đành ngậm nước mắt tiễn
chân chúng tôi ra đi.
2. Trên đường chuyển quân tập kết
Ngày 02-8-1954, chúng tôi rời căn cứ Dương Minh Châu từng
bao nhiêu năm gắn bó bằng một cuộc tiễn đưa nhiều nước mắt,
một cuộc tiễn đưa thấm đẫm tình sâu nghĩa nặng giữa đồng bào
và chiến sĩ. Nhưng chúng tôi đều còn rất trẻ, tương lai phía trước
đang vẫy gọi chúng tôi lên đường, cho dù phải bỏ lại sau lưng
264 Nguyễn Long Trảo