Page 58 - tap 2 phan 1
P. 58
bởi bà Sáu Ngài và các ông bà hiệu trưởng khác luôn giữ chằng
chằng, lại còn bắt mấy đứa con gái phải gọi cánh bộ đội chúng tôi
bằng “chú”, thế mới chết chớ!
Tôi cũng không ngoại lệ, với tình hình đấu tranh thống nhất
lúc bấy giờ, lại còn được chọn đi học, thì lượng rằng con đường
về Nam chắc còn xa xôi lắm. Và cũng đang khát khao tình cảm,
mà quanh năm suốt tháng cứ sống cuộc đời lính trong doanh trại
trên vùng đất khuất nẻo Kiến An, chẳng có dịp gần ai, nên cũng
nhiều lần theo chân đám bạn lân la đến các trường này mong sao
được nghe các giọng nói và tiếp xúc với các cô gái miền Nam. Thế
rồi dần dà cũng làm quen với một cô em Khu 5 ở Trường 4, mắt
hơi lé nhưng rất có duyên. Thế nhưng có một lần tôi lại gặp một
anh chàng cũng là dân Nam Bộ đang học chung trường cũng đến
thăm, nên tôi bắt đầu ngãng ra, rồi bỏ lơ luôn.
Gần cuối năm 1956, nhà trường bắt đầu phân chia các đoàn
chuẩn bị cho ngày lên đường đi học ở Trung Quốc. Tôi cũng được
gọi tên sớm, nhưng không phải là đi học, mà đi làm phiên dịch để
hỗ trợ anh em khác học tập. Được gọi là phiên dịch nhưng nhiệm
vụ của tôi không phải là đứng lên dịch lại toàn bộ bài giảng của
các giáo viên Trung Quốc, bởi tất cả học viên đều được học tiếng
Hoa khi ở trường, mà chỉ cần giải thích lại những chỗ mà các anh
em chưa thật hiểu nếu có yêu cầu. Được chỉ định vào nhiệm vụ
đó tôi rất bất ngờ và thực sự bị hụt hẫng vì sẽ không được đi học
những ngành nghề chính quy hiện đại như tôi hằng mong ước.
Tôi cũng hoài nghi không biết có phải lý do chính là ở trên nghi
ngờ tôi khai man thành phần giai cấp, hay là do tôi đã có phản
ứng mạnh khi người ta muốn tìm hiểu chuyện đó? Nhưng dù có
một trăm lý do để thắc mắc, để hoài nghi thì chuyện phân công
là phải chấp hành, đó là kỷ luật quân sự, không thể nói “On-đơ”
gì cả! Nhưng mặt khác tôi lại nghĩ chưa chắc đã là rủi hoàn toàn,
312 Nguyễn Long Trảo